Hôm nay,  

Những Phụ Nữ Đội Đá

30/12/200700:00:00(Xem: 3714)

Bạn,

Những phụ nữ được nhắc trong lá thư này là dân nghèo đội đá mướn để kiếm kế sinh nhai qua ngày ở bãi đá Hòn Sóc, tỉnh Kiên Giang. Suốt năm, không một ngày nghỉ, họ đều "ứng trực" trên bãi đá này để chờ người mướn. Câu chuyện của các phụ nữ này đậm vị mặn mồ hôi và cả nước mắt như ghi nhận của báo Tuổi Trẻ qua đoạn ký sự sau đây.

Vẻ mệt mỏi hằn sâu trên mặt nhưng chỉ cần một tiếng "Xuống đá cho ghe!" là các chị lại đứng dậy tức thì. Mùa nắng cũng như mùa mưa, các chị vẫn có mặt thường xuyên trên bãi đá, ai kêu đội đá thì làm, miễn sao có việc làm.Giờ giấc của công việc vô chừng. Có khi sáng sớm tới chiều, có khi 12 giờ trưa hoặc 6 giờ tối. Cứ có người mướn là các chị quần quật đội đá, áo quần thấm đẫm mồ hôi. Khi không có ghe mướn xuống đá các chị lại lũ lượt kéo nhau ngồi lại một chỗ để cùng giãi bày tâm sự, những nỗi niềm riêng tư của mình... Khổ cực là vậy nhưng những bữa cơm của các chị cũng hết sức đạm bạc, có khi chỉ mấy con cá ba thú kho, tô canh cho xong bữa.

Chị Nguyễn Thị Tuyết quê ở An Giang, không chỉ có mình chị mà cả chồng con cũng qua bãi đá Hòn Sóc làm mướn kiếm sống. Chị tâm sự: "Bữa nào có nhiều ghe mướn, bữa đó có nhiều tiền mua đồ ăn, còn bữa nào không làm được thì ăn cũng đơn giản cho qua bữa. Có khi đang ăn cơm có ghe mướn xuống đá là lại phải nghỉ ăn để đi làm..." Chị Điệp, một trong những người phụ nữ đang làm công việc nặng nhọc này, cho biết đá tính theo khối, một khối đá từ trên bãi xuống ghe là 10 ngàn đồng. Như vậy trung bình mỗi ngày các chị kiếm được 30 ngàn đồng-50 ngàn đồng, ngày nào có nhiều ghe thì được 70 ngàn-80 ngàn đồng. Các chị cho biết có ngày một chị có thể đội tới 1 tấn đá xuống ghe.

Chị Loan đi đội đá mướn đã được tám năm, nhưng cuộc sống vẫn chỉ đủ ăn qua ngày, hai đứa con của chị học hành chưa tới đâu cũng phải nghỉ học ở nhà. Chị nói: "Biết là thiệt thòi cho nó, nhưng với thu nhập thất thường từ nghề đội đá mướn buộc phải thôi học, chịu vậy". Cũng như chị Loan, chị Hường buồn vì đời mình đã không được học đến nơi đến chốn, ráng làm mướn cho con học hành đàng hoàng vậy mà cũng không được. Ăn cơm nghèo, ngủ nhà lá, làm thì quần quật, lúc nào cũng mong có được cuộc sống ổn định. Lúc khỏe thì vậy, lúc trái gió trở trời, một ngày nằm trong nhà lá tạm trú là một ngày tốn tiền ăn, tiền trọ. Thế là bệnh mấy cũng phải ráng đi làm. Lúc ấy, các chị lại ước giá như có việc làm ở tại quê mình thì dù thu nhập thấp cũng ráng ở quê làm ăn, vì dù sao cũng có nhà, có bà con dòng họ...

Bạn,

Cũng theo báo Tuổi Trẻ, ở bãi đá Hòn Sóc hiện nay trẻ em theo cha mẹ đi làm ăn khá nhiều. Điều này cũng đang đặt ra một câu hỏi là tình trạng trẻ em thất học ở đây khá cao.

Hiện nay cả bãi đá Hòn Sóc có đến 20 tổ đội đá, hầu hết là phụ nữ, tuổi đời từ 30-40. Công việc nặng nhọc nhưng không phải là nghề, lại làm tự do, làm mướn nên chẳng có quyền lợi gì khi sơ sẩy...Họ đội mỗi ngày hàng tấn đá nhưng không vá nổi cuộc đời mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có phải đường hư vì không xe? Hay phải chăng xe nhiều làm đường hư sớm? Hay phải chăng rút ruột công trình đã làm đường hỏng sớm?
Vậy là Trung Quốc ngày càng tăng lực ở Biển Đông, tuần này là đưa chiến đấu cơ tối tân tới đảo Phú Lâm... Tương lai thấy rõ, ngư dân Việt sẽ đi đánh cá xa hơn nữa.
Cá ngừ vẫn là theo mùa... hễ trúng mùa, là giá giảm. Do vậy, ngăn ngừa giảm giá là một ưu tiên. Báo Nông Ngiệp VN kể: Tham gia chuỗi liên kết cá ngừ giúp ngư dân khắc phục ‘được mùa mất giá'...
Thế gian nhiều âu lo... tai nạn vây khắp trời... Báo Ấp Bắc kể chuyện: Chìm sà lan, 2 vợ chồng tử vong.
Lại nỗi lo ung thư, trong thời nhìn đâu cũng thấy độc chất... Chủ yếu vì sao? Hút thuốc, nhậu rượu, khói xe, ăn uống nhằm thực phẩm bẩn, trái cây ngậm hóa chất... Đặc biệt là nỗi lo, căng thẳng là bệnh.
Tiếng Việt mới kiểu GS Bùi Hiển nhiều phần sẽ được dạy thí điểm tại một đaị học Sài Gòn... nếu ý kiến của Phó giám đốc Sở GDĐT TP.HCM Phạm Ngọc Thanh không bị cấp cao hơn bác bỏ. Vậy là tương đương một màn đốt sách vĩ đại. Không cần một mồi lửa nào, mà cả kho tàng sách chỉ trích ông Hồ bỗng dưng từ từ bị đẩy vào hư vô. Sách chống Cộng sẽ trở thành chữ Nôm thế kỷ 21?
Mở mắt ra là thấy chuyện gì cũng làm hỏng đất nước mình, thò tai ra nghe là nhức nhối chuyện gì cũng hại cho người dân… Từ chuyện bằng dỏm, cho tới sông Mekong.
Báo Người Đưa Tin kể rằng: Ngày 28/11, Công an TP.Hải Phòng cho biết, lực lượng PC46 đang tạm giữ lô hàng không có giấy tờ hợp pháp, được vận chuyển từ Móng Cái (Quảng Ninh) về Hải Phòng tiêu thụ.
Có phải nhà nước đang bịt miệng các luật sư nhân quyền? Và bịt miệng công khai, không giấu giếm gì… bất kể thế giới đang dòm ngó.
Có thể hình dung rằng người đời sau sẽ nhớ nhiều nhất về Giáo sư Lê Hữu Mục là công trình chứng minh rằng ông Hồ Chí Minh không phải tác giả tập thơ “Ngục Trung Nhật Ký” – nghĩa là, Giáo sư họ Lê chứng minh rằng ông Hồ đã chôm lấy bản thảo và rồi ghi tên ông Hồ là tác giả.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.