Hôm nay,  

Rừng Trên ‘Chảo Lửa’

03/05/200800:00:00(Xem: 4518)

Bạn,

 Theo ghi nhận của các chuyên viên khí tượng, thủy văn VN, mùa khô năm 2008 tại miền Tây Nam phần sẽ vô cùng khắc nghiệt. Nngoài hiện tượngg thời tiết sẽ nắng nóng nhất trong 10 năm gần đây, năm 2008 được dự báo là năm có lượng mưa ít hơn trung bình nhiều năm và nguy cơ cháy rừng rất cao. Chính vì thế mà  mới vào đầu tháng 4, đã có hàng ngàn hécta rừng ở  miền Tây ở vào mức báo động cháy cấp 5, cấp vô cùng nguy hiểm.  Báo Thanh Niên ghi nhận về nguy cơ này như sau,

Tại An Giang, do năm nay đúng vào thời kỳ tháo nước mùa khô rừng tràm đồng bằng nên ngoài việc quán xuyến hơn 15,000 hécta đất rừng như trước, các cơ quan chức năng còn gánh thêm trách nhiệm bảo vệ cháy 900ha rừng tràm ngập nước Trà Sư.  Còn tại Vườn "quốc gia Tràm Chim", năm nay rơi đúng vào thời điểm tháo nước mùa khô tại khu A1 nên 100% diện tích ở đây đã đạt báo cháy cấp V.Vùng đệm "Vườn Quốc gia U Minh Hạ" ( Cà Mau), đã 2 tháng nay người dân tổ chức trực 24/24 ở những chòi canh lửa. Họ không được quyền lơ là cho dù trời nóng bức.Nếu như ở An Giang phải gánh thêm trên 400 hécta đất trồng tràm tự phát vừa thiếu hệ thống kỹ thuật an toàn cháy vừa lại thiếu sự quan tâm của các chủ rừng do cây tràm rớt giá... thì tại  khu Tràm Chim lại "nóng" lên với những vụ tranh chấp đất đai và nạn đột nhập vào rừng săn bắt. Nói chung, các địa phương có rừng, trước nguy cơ cháy do khô hạn kéo dài, lãnh đạo nơi đây như ngồi trên đống lửa.

Phòng cháy chữa cháy rừng mùa khô ở  đồng bằng sông Cửu Long như câu chuyện đến hẹn lại lên. Tại hai huyện miền núi An Giang là Tri Tôn và Tịnh Biên nơi có đến gần 9.000ha rừng đồi núi thì phương tiện chữa cháy chủ lực của lực lượng kiểm lâm là những chiếc can nhựa chứa nước. Theo đó mỗi chốt được phân bổ từ 200-300 can để khi có cháy dùng dập lửa. Tuy nhiên, theo xác nhận của ngành kiểm lâm, thiết bị này chỉ có hiệu quả trong tình huống cháy nhỏ...Trong khi đó, tuy có đìa mương, bao quanh, nhưng do khoảng cách giữa vùng ruột của các tiểu khu tại Tràm Chim với nguồn nước là cả cây số nên nước xa rất khó cứu được lửa gần, nếu xảy ra cháy tại các nơi này. Không chỉ gặp khó với phương tiện, mà tại nhiều địa phương, công tác phòng cháy chữa cháy được "khoán trắng" cho ngành kiểm lâm.   Trường hợp rừng tràm tự phát ở xã Vĩnh Phước nói trên là điển hình. Không nằm trong quy hoạch đất rừng, nhưng tại đây lại xuất hiện trên 400ha đất trồng tràm. Không tuân theo thiết kế an toàn  phòng cháy chữa cháy, không chăm sóc, bảo quản vào mùa khô, thậm chí khi xảy ra tai họa, cơ quan chức năng nhiều lần "mời" cũng không đến. Trong khi đó tại ràm Chim, sự phối hợp  chữa cháy với các lực lượng chức năng địa phương tuy được tỉnh nhiều lần "hâm nóng" nhưng vẫn chưa phát huy hiệu quả.

Bạn,

Cũng theo báo Thanh Niên, nắng hạn gay gắt làm cho nước tại các kênh rạch trong vùng ngọt cạn kiệt. Trong khi đó, triều biển Tây đang dâng lên đã đẩy nước mặn sâu vào đất liền. Nhiều nơi ở miền Tây Nam phần nước mặn xâm nhập đã hoành hành đời sống và sản xuất của cư dân...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bệnh viện còn gọi là nhà thương, tức là nơi bày tỏ tình thương với những người gặp bệnh hoạn... Nhưng bây giờ, bệnh viện trở thành nơi phức tạp nhất trên đời, kể cả là nơi bùng nổ bạo lực. Sao đất nước mình lại thế nhỉ...
Có bao nhiêu người tin vào các con số thông kê của Việt Nam? Thí dụ, những con số tử trận, bị thương thời chiến? Thí dụ, những con số khai báo tài sản của quan chức? Hình như không bao nhiêu người tin... Nhưng các con số vẫn ra đều hàng năm.
Thoạt nghe chuyện hàng giả của người đẹp, hàng giả của Hoa Hậu... chúng ta có thể ngờ vực tới chuyện giải phẫu thẩm mỹ. Nhưng không phaỉ thế, đây chỉ là hàng giả mỹ phẩm. Báo Sao Star kể về “Lô hàng nghi giả của người đẹp tham dự Hoa hậu Quý bà: 100% sản phẩm không hóa đơn chứng từ”...
Bão lớn lại vào... Miền Trung thê thảm. Chết người, nhà hư, cầu sập, xả lũ, và Sài Gòn lại lo bão sẽ quét về phía nam, nghĩa là văng miểng...
Báo Thanh Niên kể: Từ 1.1.2018 sẽ bắt đầu áp dụng lộ trình thay đổi cách tính tỷ lệ phần trăm hưởng lương hưu theo luật Bảo hiểm xã hội 2014. Cách tính này sẽ khiến hàng triệu lao động nữ bị giảm lương hưu.
Vậy là Đại sứ sẽ về làm trong ngành giáo dục. Có vẻ như định mệnh đã sắp xếp như thế… từ Đại sứ lên làm Phó Chủ Tịch một Đại Học tại VN, nơi hy vọng sẽ đào tạo các lãnh đạo có tâm huyết với dân chủ và tự do…
Báo Dân Việt/VnExpress loan tin rằng theo Ông Nguyễn Đức Hà (thành viên tổ biên tập dự thảo Nghị quyết, Ban Tổ chức Trung ương) cho hay, Nghị quyết đề ra bốn nhóm mục tiêu cụ thể đến năm 2021, bao gồm việc giảm tối thiểu 10% biên chế so với năm 2015.
Nơi đây, chúng ta suy nghĩ về những ngày cuối tháng 10.... Mỗi năm, ngày 30 tháng 10 được thế giới ghi nhận là: Ngày tưởng niệm các nạn nhân của đàn áp chính trị. Quốc gia nào có nhiều đàn áp chính trị nhất? Khỏi cần suy nghĩ nhiều, ai cũng biết rằng Việt Nam nằm trong nhóm vài quốc gia cùng hung cực ác trên giang hồ...
Cuộc đời ông Nguyễn Trung Trực là một hình ảnh lịch sử tuyệt vời trong lịch sử Việt Nam: xuất thân từ áo vải nông dân, đứng lên dấy binh chống Pháp, và hy sinh. Trong tuần này, là ngày Nguyễn Trung Trực bị quân Pháp xử tử. Đó là ngày 27 tháng 10, năm 1868.
Cậu chuyện Lụa Tàu mang nhãn hiệu Lụa Ta vẫn còn nhức nhối... Nhưng không mấy ai ngạc nhiên, vì kiểu kinh doanh như thế hiểu ngầm là thường. Vì văn bằng Tiến sĩ còn giả mạo, huống gì mấy khoanh vải lụa...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.