Hôm nay,  

Lũ Cát Lấp Cả Làng

18/09/201000:00:00(Xem: 4136)

Lũ Cát Lấp Cả Làng

Bạn,
Theo báo Sài Gòn, trên  địa bàn tỉnh Quảng Nam, cách đây gần 1 năm, cơn lũ cát bất thường cuối tháng 10-2009 khiến làng Đại Mỹ thuộc xã Đại Hưng, huyện Đại Lộc tan hoang như chiến địa. Giờ đây dẫu đã gần một năm trôi qua nhưng "vết thương" ghê gớm vẫn còn y nguyên đó. Từ đầu làng đến cuối bãi, cát bồi lấp cao ngất chưa thể giải quyết hết. Trên khuôn mặt lam lũ của người dân vẫn thường trực nỗi lo đau đáu bởi đất sản xuất đã không còn và cuộc sống càng thêm khốn khó... Báo Tuổi Trẻ ghi nhận về thảm họa này qua bản tin như sau.
Nói về cơn lũ cát, trưởng làng Đại Mỹ là Hồ Quang Bốn thẫn thờ nhớ lại hôm lũ ập về chôn vùi cả làng trong biển cát: "Cát theo con nước vùi lấp tất cả những gì còn sót lại trên mặt đất. Tài sản thì trôi theo nước lũ trong khi gần 90% nhà dân lại bị cát vùi sâu hơn 2m, có nhà lên tận mái". Nói rồi ông Bốn trầm tư: "Mấy năm ni trời đất thất thường quá. Gió mưa bão tố mỗi năm càng dữ tợn. Bao đời nay làm chi có kiểu lũ cát ghê rứa. Không biết năm nay liệu lũ có như năm ngoái không" Nếu tái diễn chắc dân trong làng phải bỏ mà chạy thôi chú ạ".


Nhớ về cơn lũ lịch sử năm 2009, khuôn mặt ông Nguyễn Huệ (70 tuổi), người làng Đại Mỹ, vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi: "Tui sinh ra ở vùng đất này, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa khi nào thấy một cơn lũ lớn như thế. Lũ kèm theo cát tràn về như thác vùi dập nhà cửa tan hoang. Xưa nay lũ cũng có nhưng nước không lên nhanh như mấy năm lại đây. Còn lũ cát thì chưa bao giờ thấy. Vậy mà nó đã xảy ra".
Cơn lũ cát đổ về trong đêm tối khiến người dân Đại Mỹ không kịp trở tay. Nước, cát ngoài sông mặc sức lao thẳng vào làng. Đêm đó khi nghe tiếng nước lũ từ thượng nguồn ầm ầm đổ về, lập tức người dân trong làng đã trèo lên nóc nhà tháo thuyền thả xuống nước. Họ vứt lại tài sản, nhà cửa, bồng bế nhau chèo thục mạng lên hướng núi. Hôm sau khi quay trở về thì làng đã thành một bãi cát trắng xóa tít tắp. Dẫn tôi ra bãi sông, ông Huệ than thở: "Chỗ này ngày trước là nơi canh tác để sinh sống. Vậy mà giờ đây cát phủ kín trắng như sa mạc nên chả ai còn tha thiết với ruộng vườn nữa".
Bạn,
Cũng theo báo Tuổi Trẻ, đã gần một năm trôi qua, vậy mà giờ đây cát vẫn còn y nguyên trên cánh đồng 15 hécta vốn rất phì nhiêu ngày trước của làng Đại Mỹ, khiến cho cuộc sống người dân lâm vào khốn khó. Một phụ nữ tên là Lệ Thị Sim than:"Mất đất nên dân không có việc để làm. Giờ đây buổi sáng thì đàn bà,con nít kéo nhau vào núi chặt củi về bán. Còn đàn ông, thanh niên phần lớn dạt xuống Đà Nẵng hay Tam Kỳ hoặc vào tận miền Nam làm thuê. Làng đã nghèo lại càng thêm trống vắng"...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các bạn vàng Trung Quốc vào đất Việt để làm gì? Có nhiều lý do, tất nhiên.
Chúng ta có thể thắc mắc rằng tại sao con số tỷ lệ thất nghiệp của Việt Nam lúc nào cũng quá thấp, trong khi số người thất nghiệp ngoaì phố thị và trong làng xã lại quá đông tới đếm không xuể.
Có ai đã từng bảo rằng dân tộc mình vốn ưa thích thi ca. Hẳn là không hoàn toàn đúng đâu, vì nếu thế, nhà thơ hẳn là có thể tự lực tự cường về mặt tài chánh bằng những dòng thơ của họ.
Câu chuyện ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng năm 2009 tuyên bố hùng hồn rằng khai thác bauxite Tây Nguyên là chủ trương lớn của “Đảng và Nhà Nước,” bác bỏ hết những phản biện từ nhiều ngàn vị trí thức, chuyên gia... bây giờ mới thấy khủng hoảng. Đỉnh cao trí tuệ của nhà nước bây giờ mới trở thành trò giễu cho cả thế giới.
Nếu chúng ta không phải bác sĩ, và ngay cả nếu có là bác sĩ nhưng thiếu những máy thử nghiệm y khoa tối tân để đo lường các số liệu kích thích tố trong cơ thể, làm sao chúng ta có thể xác định giới tính của một người nào là nam hay nữ?
Chúng ta đang sống trong thời đủ thứ giả mạo.
Từ nhiều thập niên, chúng ta vẫn nhìn về phương Bắc như cội nguồn, như ngưỡng vọng về những quê hương tâm linh xa thẳm nghìn năm của Núi Tản, của Sông Hồng, của Yên Tử, của Hoa Lư... nơi phát tích những cổ xưa văn hóa Việt.
Đó là chuyện rất lạ, khi một người xứ lạ vào VN, tự xưng là Tiến Sĩ Nông Nghiệp Tứ Xuyên, thuê dân mình trồng lúa lạ.
Đó là chuyện hiếm khi nói tới. May mắn, nhờ cuộc cách mạng tin học, và nhờ các blog mọc lên như nấm, cuối cùng mới có chuyện khó nói lại được nói lên.
Nhớ hồi đi học, mỗi lần ra sân trong giờ thể dục thể thao là ông thầy bắt vừa chạy, vừa hát bài “Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau...” Mới biết, kỷ niệm tuyệt vời, một lần in vào trí nhớ thơ trẻ, là chúng ta khó quên vậy.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.