Hôm nay,  

Nghề Chăm Mai Thuê

05/02/200700:00:00(Xem: 3300)

Nghề Chăm Mai Thuê

Bạn,

Theo giới chơi hoa Xuân, trong số các loài hoa, cây kiểng, hoa mai vốn chỉ khoe sắc vào mỗi dịp Tết nhưng luôn soán ngôi đầu với những đặc tính nổi bật về vẻ đẹp và sự kỳ công trong quy trình chăm sóc. Để cho loài hoa đặc biệt dễ dị ứng với thời tiết này "phát tiết" vào đúng những ngày xuân, hầu hết chủ nhân của nó không còn cách nào khác là phải ký gửi cho những nghệ nhân có kinh nghiệm trong nghề làm vườn chăm sóc, bảo dưỡng. Trong giới nghệ nhân hoa kiểng dần hình thành nên những tên tuổi chuyên sống bằng nghề chăm mai thuê. Báo Thanh Niên viết về nghề chăm mai thuê tại Bình Định qua đoạn ký sự như sau.

Tuy đã hơn 10 năm lao lực với nghề hoa kiểng nhưng anh Ngọc chỉ thừa nhận mình có tiếng chăm mai thuê khoảng ba bốn năm trở lại đây. Ở Quy Nhơn (tỉnh Bình Định), số nghệ nhân "phải lòng" các chủ mai để họ tin tưởng gửi gắm "của quý" chăm nom như anh Ngọc không nhiều lắm.

Anh Ngọc chưa bao giờ anh nghĩ đời mình có lúc lại gắn bó nghề chăm mai thuê để mưu sinh cho cả gia đình với một vợ và hai con nhỏ đang độ tuổi đến trường. Người nghệ nhân này bảo, trong ký ức của mình chỉ có hoa đào. Ở đất Bắc, hoa mai rất hiếm hoi.

Khi  phóng viên tìm đến vườn mai của anh nằm dưới chân núi Vũng Chua, hỏi chủ nhân khu vườn, một người hàng xóm bảo anh đang xây hòn non bộ cho một đại gia dưới phố. Anh đã tức tốc quay về sau một cuộc điện thoại báo tin chớp nhoáng của người hàng xóm. Dáng người cao, mảnh khảnh, nhưng vì quanh năm suốt tháng vật lộn với nghề, từng mảng da trên đôi bàn tay thô ráp của người nghệ nhân lưu lạc xuất hiện nhiều vết rạn nứt, sần sùi. Trong số hơn 250 cây mai mà anh chăm thuê được kê đặt cẩn thận trong khu vườn, có cây trị giá lên đến vài chục triệu đồng.

Bạn,

Cũng theo báo Thanh Niên, các nghệ nhân chăm mai ở miền Trung thường được chia thành hai giới, phân biệt rạch ròi với nhau về phần "hậu đãi". Một số ít nghệ nhân có tên tuổi chỉ nhận chăm cho những người thân quen, không lấy tiền. Với những nghệ nhân khác, vì điều kiện kinh tế, họ thường nhận chăm thuê cho bất kỳ khách hàng nào chở mai đưa đến vườn mình. Mấy năm trước, số người chơi mai Tết nguyên cây chưa nhiều, các nghệ nhân chỉ biết "chiến đấu" với các loài hoa kiểng bình thường.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Người Lao Động, tại Sài Gòn, nhiều phòng tranh trên các phố thu hút nhiều khách du lịch nước ngoài như Phạm Ngũ Lão, Bùi Viện, Đề Thám... đang là điểm đỗ của nhiều họa sĩ trẻ, sinh viên mỹ thuật mới ra trường. Hàng trăm bức tranh nghệ thuật to nhỏ đầy màu sắc được trưng bày trong những gian phòng khá chật chội,
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại VN, trước kia việc làm lậu sách nếu còn những ranh giới nhất định nhằm "qua mắt" các nhà chức trách, đồng thời tạo lãnh thổ riêng biệt đối với những người làm lậu, thì hiện nay việc làm lậu này không cần tránh né, cứ lợi là làm, bất kể cuốn sách đó của ai, do nhà xuất bản nào ấn hành. Báo Công An
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, trên địa bàn tỉnh Hà Tây ởi miền Bắc VN, có huyện Mỹ Đức, nơi đang bị mang tiếng về "loạn thi cử", là vùng chiêm trũng bán sơn địa. Trái với những vẽ vời tốt đẹp trên trang web huyện Mỹ Đức, dân quê ở xã Túy Lai của huyện này cho biết mỗi gia đình có 720m 2 ruộng, được mùa kiếm mỗi năm
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, nhiều nhà khoa học quốc tế lấy làm ngạc nhiên về việc thuần dưỡng được cây rừng của Thành phố Sài Gòn. Về tiến trình trồng cây, không có tài liệu nào để lại nói về người đã có ý tưởng đưa cây rừng vào trồng trong phố. Những "di tích" còn lại chỉ chứng tỏ là người Pháp đã trồng thử nghiệm nhiều loại cây
Chuyện kể với bạn trong lá thư này xảy ra ở Bến Gáu thuộc thôn Suối Máu, xã Tân Hà, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận. Đây chỉ là một bến sông nhỏ vắt ngang hai bên đồi với bạt ngàn rẫy bắp, rẫy mì nhưng nơi đây nhiều cái chết đã xảy ra bất ngờ trước sự chứng kiến của nhiều người dân hai bên bờ. Liên tục nhiều năm liền
Theo ghi nhận của báo quốc nội, trên địa bàn nội thành Sài Gòn có hàng nghìn quán xá với vô vàn màu sắc khác nhau. Đặc biệt, quán cóc với vài chiếc ghế thâm thấp trên vỉa hè hay đầu con hẻm là hình ảnh làm vấn vương những người từng sống ở Sài Gòn. Quán cóc bán đủ loại thức ăn, thức uống: nghêu sò, hột vịt, cháo, mì, bánh canh
Theo ghi nhận của báo SGGP, nông dân tại nhiều địa phương ở miền Tây đang ngập nợ vì nuôi tôm. Hàng loạt hồ tôm, không ít thửa đất trồng lúa nằm trơ chờ hoang hóa, trong khi đó, tiền nợ ngân hàng không có khả năng thanh toán. Báo SGGP ghi nhận thực trạng này tại một huyện ở tỉnh Bạc Liêu qua đoạn ký sự như sau. Một ngày của tháng 7-2006 một không khí ảm đạm
Theo báo quốc nội, trên địa bàn  của tỉnh Quảng Nam,  có  một ngọn núi được xem là kỳ bí, đang lưu giữ những huyền thoại trong tâm trí người dân vùng tây huyện Quế Sơn và thượng nguồn sông Thu Bồn của tỉnh này. Ngọn núi này có địa danh là Núi Chúa với những dấu tích văn hóa độc đáo của người Chăm ngày xưa. Báo Quảng Nam ghi lại những
Theo báo quốc nội, tại miền Đông Nam phần, có một xã ở tỉnh Đồng Nai được nhiều người biết đến với tên gọi "xã sinh đôi" vì địa phương này có rất nhiều gia đình sinh đôi. Ngoài tỉnh này, trên địa bàn thành phố Sài Gòn cũng có một nơi tương tự. Đó là khu vực chợ Xóm Cháy thuộc khu phố 7, P hường 3, quận Gò Vấp, người dân
Theo báo quốc nội, một trong những giá trị của vịnh Hạ Long là môi trường nước trong sạch và rạn san hô dày đặc. Nhưng đó chỉ là những giá trị của cách đây 15-20 năm. Còn bây giờ, môi trường nước ở nơi đây đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, còn san hô thì đã gần như biến mất. Vừa qua, các nhà khoa học về môi trường biển đã tiến hành một


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.