Hôm nay,  

Xóm Xe Bò

19/02/200800:00:00(Xem: 4214)

Bạn,

Theo báo Tuổi Trẻ, tại vùng ngoại thành Hà Nội có 1 xóm nghèo mà quanh năm suốt tháng, cuộc sống của cư dân xóm này luôn  gắn chặt với những cuốc xe kéo, mang những giọt mồ hôi khó nhọc đổi lấy đồng tiền bát gạo. Họ là dân tứ xứ rồi qui tụ lại ở các thôn Hạ, thôn Thượng ở xã Mễ Trì, tạo nên "xóm xe bò". Báo Tuổi Trẻ ghi nhận về cuộc mưu sinh khốn khổ cuả người dân xóm này qua đoạn ký sự như sau.

“Xóm xe bò" hình thành gần chục năm nay, khi hàng loạt công trình xây dựng quanh đó đua nhau mọc lên: khu liên hợp thể thao  Mỹ Đình, Trung tâm hội nghị  và hàng chục khu chung cư cao cấp, khách sạn, nhà cao tầng...

Hàng ngày, từ tờ mờ sáng, trong cái lạnh buốt da, từng đoàn người ở "xóm xe bò" đã rục rịch sửa soạn lên phố kiếm việc làm. Công việc của họ là kéo, chở hàng vật liệu xây dựng hoặc bất cứ cái gì cần chở, kéo bằng tay.Đang hì hục kéo xe, anh Huấn (quê Hậu Lộc, Thanh Hóa) khoe với  phóng viên đồ nghề của mình, đó là một chiếc xe kéo tay trị giá 700 ngàn đồng và vài cái cuốc, xẻng... "Trông lèo tèo vậy thôi nhưng đó là cả gia sản tôi phải tích cóp dành dụm nửa năm trời mới mua được đấy". Nói đoạn, Huấn vắt ngang thừng trên vai, tay nắm lấy hai càng xe rồi dốc ngược chếch theo góc 45 độ cứ thế lấy hết sức bình sinh kéo. Anh bảo những hôm chủ giục hoặc việc nhiều phải cắm đầu mà chạy cho kịp. Mùa hè rát bỏng chân, mùa đông đường nhầy nhụa chỉ chực té ngã. "Những ngày đầu chưa quen, hai bên vai, lưng và khớp gối đau ê ẩm, nhiều lúc tưởng nó gãy gập làm đôi vậy. Nhưng rồi kéo mãi cũng quen, đến lúc những lớp da cũ bong vảy rồi chai sạn dần, kéo không còn cảm giác đau nữa, chỉ thấy mệt thôi", Huấn kể.

Dãy trọ trong "xóm xe bò" là những căn phòng lụp xụp chật chội nằm san sát, mỗi phòng rộng chưa đầy 10m2 mà 4-5 người sống chen chúc nhau. Bình (quê Tiên Lữ, Hưng Yên) cười hề hề: "Tối đến cứ lăn đại ra nền ximăng mà ngủ, không chiếu cũng chẳng cần màn, vừa rộng, vừa mát." Dân kéo xe cũng có "lãnh địa" làm ăn riêng rẽ và những điều luật bất thành văn, tất cả những qui định đó đều được tuân thủ khá nghiêm ngặt. "Lãnh địa" thường được phân chia khá cục bộ, dân tỉnh nào có "chợ cơ bắp" riêng của tỉnh đó:  Ai "vi phạm" thì... bị đòn. Cũng phận nghèo với nhau nhưng vì miếng ăn người ta sẵn sàng "tẩn" nhau nhừ tử.

Bạn,

Cũng theo báo Tuổi Trẻ, một thợ kéo cho biết một ngày chạy cật lực vài chục cuốc xe tổng cộng cũng kiếm được 50 ngàn-60 ngàn đồng (chưa đến 4 Mỹ kim), nếu không ốm đau, bệnh tật thì trừ tiền ăn, tiền phòng trọ, chỉ còn gom góp được 700 ngàn-800 ngàn đồng/tha'ng gửi (chưa đến 50 Mỹ kim) về quê cho vợ con. Với họ đó là số tiền rất lớn, nếu ở nhà làm lúa cả mùa cũng không có được.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Họ là những cư dân đang tạm cư tại Sài Gòn, không có giấy tờ tùy thân, không có sổ gia đình (trong nước gọi là "hộ khẩu"). Và mặc nhiên, khi lập gia đình, họ lại sinh ra một thế hệ tiếp tục đứng bên lề xã hội, sống một cuộc đời không tên. Báo SGGP ghi nhận về tình cảnh này như sau.
Hệ thống sông rạch trên địa bàn thành phố Sài Gòn đã bị san lấp, lấn chiếm lung tung. Các cơ quan chức năng quản lý kiểm tra, phát giác vi phạm thì nhiều nhưng xử lý được rất ít. Một số sông rạch đã và đang bị "xoá tên". Báo Người Lao Động trình bày về hiện trạng này như sau.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông dành cho học sinh lớp 12 (tú tài) tại VN đã kết thúc vào thượng tuần tháng 6/2004. Đánh giá về trình độ thí sinh, nhiều giám khảo về môn Văn và Ngoại ngữ nhận xét rằng có nhiều học sinh quá kém. Riêng về môn Văn, các giáo viên chấm thi đã phải than rằng "văn chương của các cô tu,ù cậu tú khiếp quá, đọc lại mà cười, suy ngẫm mà rơi nước mắt.
Trong suốt 3 tuần qua, nhiều cửa hàng cầm đồ trên địa bàn Sài Gòn đã đóng cửa rất muộn. Khách hàng của các cửa hàng này là dân thua cá độ các trận túc cầu Euro, từ vòng loại, tứ kết, bán kết. Tại một số quận, có cả khu phố cầm đồ với hàng loạt cửa hàng hoạt động hết "công suất" để cung ứng kịp thời số tiền vay nóng của khách thuộc nhiều thành phần
Nơi đây không phải là trẻ em nghèo kiếm sống kiểu như bán vé số, bán dạo, hay phụ việc quán ăn, xưởng dệt, lò bánh, như VB đã từng đề cập qua các lá thư trước. Đây là chuyện của các em sinh ra trong các gia đình khá giả, đã biết kiếm tiền bằng những việc làm mà phụ huynh không thể ngờ đến. Báo Sài Gòn Tiếp Thị ghi lại một số trường hợp như sau.
Sài Gòn có nhiều vùng sông nước giáp ranh với các tỉnh. Do nhu cầu vật liệu xây dựng phục vụ xây dựng trên địa bàn thành phố và các tỉnh lân cận tăng cao, cát trở thành mặt hàng "nóng". Tận dụng cơ hội này, "sa tặc" nhảy vào khai thác , nạo vét tận thu cát lòng sông. Tình trạng này đã dẫn đến các vụ sạt lở đất dọc theo bờ sông.
Trên địa bàn tỉnh Bình Thuận, ven quốc lộ 1 A, có 1 trường đá gà liên tỉnh. Tụ điểm cờ bạc này cách thị trấn Liên Hương, huyện Tuy Phong 6-7 km ngay cạnh mỏ đá Phong Phú. Nơi đây thu hút dân chơi gà độ từ nhiều tỉnh kéo về. Tụ điểm cờ bạc này diễn ra hơn 1 năm nay, dân chơi quen gọi trường gà này là Phan Rí vì ông chủ tên Thuận
Những phụ nữ được nhắc đến trong lá thư này là nhưnõg người làm nghề đập đá, nung vôi, suốt ngày lam lũ kiếm sống ở các mỏ đá thuộc khu vực núi Cấm, núi Dài ở An Giang hoặc khu vực Hòn Đất-Kiên Giang. Nhiều người chưa có gia đình, không có đất đai canh tác .Báo Người Lao Động ghi nhận về tình cảnh của những phụ nữ này qua đoạn ký sự như sau.
Quán cóc có ảnh hưởng lớn trong đời sống ẩm thực và trở thành một nét văn hoá sinh hoạt bình dân của người Việt. Tự thuở có ông vua si tình đi tìm cô Tấm đã có quán cóc, đã có bà già têm trầu cánh phượng. Rồi phiêu dạt qua miền thời gian Trung đại với hình ảnh những cụ đồ Nho ngồi luận chữ nghĩa "Thiên- Địa- Nhân hợp nhất" trên những chõng tre quán cóc chè xanh đầu ngõ
Giá xăng tăng cao, khiến thị trường xe máy tại TPSG vốn đã ế ẩm trong mấy tháng nay, giờ lại càng ế ẩm hơn. Trong 10 ngày qua, nhiều cửa hàng chưa bán được chiếc xe nào. Trong tình trạng ế ẩm này, mà giá xăng dầu tiếp tục tăng vọt lên 7 ngàn đồng/lít . Nhiều chủ cửa hàng lo ngại rằng dân lao động sẽ không còn mặn mòi đến việc tậu xe nữa vì nghe đâu xăng còn tăng giá nữa.VASC ghi nhận như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.