Hôm nay,  

Kinh Hoàng Nước Uống

09/06/200700:00:00(Xem: 3341)

Bạn,

Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại TPSG, người dân đang hoảng vía vì nước tương có nhiễm chất gây ung thư, sợ hãi vì các loại thực phẩm có chứa hoá chất gây độc hại cho cơ thể. Nhưng có một thứ còn nguy hiểm hơn, đó là nước sinh hoạt nhiễm bẩn. Một số rất đông người dân ở nhiều quận đang sử dụng các nguồn nước ô nhiễm. Báo Lao Động ghi nhận thảm họa này qua đoạn ký sự như sau.

Liên tục trong các ngày từ 3-6/6, nhiều cư  dân ở các quận Tân Bình, Phú Nhuận, quận 8, Bình Tân, Tân Phú kêu trời vì nước máy đục như nước cống và có mùi tanh. Dọc theo hẻm 368 đường CMT8, phường 4 quận TB, và các con hẻm lân cận có hàng trăm căn nhà, trong đó có hàng chục quán ăn, quán giải khát. Những hàng quán này chắc chắn không thể mua nước tinh khiết về để nấu thức ăn bán cho khách. Làm được vậy thì rất tốt, nhưng lỗ là cái chắc, nước tinh khiết dùng cho cả quán ăn chịu sao xiết. Trên địa bàn quận Tân Bình, Bình Tân, một bộ phận rất lớn dân cư không có nước máy để sử dụng, nên họ phải khoan giếng lấy nước sinh hoạt. Nhưng có một điều, không ai biết được chất lượng nguồn nước mà họ đang sử dụng. Họ khoan giếng, lấy nước và tự kiểm nghiệm bằng mắt thường, cứ thấy nước trong tất nhiên là nước sạch.

Đến khu vực nghĩa trang Bình Hưng Hoà để tìm hiểu thêm về nước sinh hoạt, phóng viên mới thấy người dân khu vực này đang sử dụng nguồn nước có nguy cơ ô nhiễm rất cao. Ở đây có khu nghĩa địa lớn, tồn tại cả trăm năm nay. Rời khu nghĩa địa, phóng viên đến các cụm dân cư chung quanh khu "xử lý rác Gò Cát". Với diện tích chôn rác rộng khoảng 17 hécta và tiếp nhận 3,000-4,000 tấn rác/ 1 ngày, đây là địa chỉ gây ô nhiễm lừng danh nhất đất Sài Gòn. Ông Đỗ Văn Chiến, ngụ 649 QL1A, phường Bình Hưng Hoà, quận Bình Tân, chủ quán nước ngay trước khu  rác tâm sự: "Mấy năm nay dân ở đây chịu đựng mùi hôi thối của bãi rác này nên quen rồi. Đôi lúc tôi nhìn ra đường, thấy người đi đường đưa tay bịt mũi, bụm mặt, nhổ nước bọt mới biết rằng không khí đang bị ô nhiễm, đang rất hôi thối, nhưng lỗ mũi mình quá quen với nó nên không biết". Kinh khủng hơn là nguồn nước mà gia đình ông Chiến đang sử dụng để nấu ăn, bán nước giải khát cho khách đi đường hàng ngày được lấy lên ở độ sâu chỉ vỏn vẹn 30m và cách bãi rác Gò Cát chưa đầy 50m. Dọc theo các nhà dân sống chung quanh bãi rác, phóng viên sợ chết khiếp vì mùi hôi, và không hiểu tại sao người dân có thể chịu đựng được suốt bao năm nay. Nhưng đáng sợ nhất là nước. Toàn bộ nhà dân chung quanh bãi rác đều khoan giếng lấy nước.

Bạn,

Cũng theo báo LĐ, tại khu vực nói trên, nguồn nước rỉ từ vài ngàn tấn rác mỗi ngày chảy đi đâu ngoài con đường thấm vào lòng đất. Người dân cũng không có cách lựa chọn nào khác ngoài việc hút nước dưới lòng đất lên để sử dụng . Họ biết rất rõ nguồn nước ở đây bị ô nhiễm nặng, nhưng không còn cách nào khác là phải tự cứu mình trước. Mỗi nhà sử dụng một dụng cụ lọc nước, hút nước giếng khoan lên rồi cho vào bình lọc để dùng hàng ngày.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Đà Nẵng, tại tỉnh Quảng Nam có một làng chiếu nổi tiếng hàng trăm năm qua. Chẳng những người quanh vùng, mà cả người ở xa tận Thừa Thiên- Huế, Quảng Trị cũng biết cái tên của vùng làng nhỏ bé này: Làng Cẩm Nê. Bởi làng này có nghề dệt chiếu truyền thống và nổi tiếng nhiều đời.
Trên địa bàn thành phố Sài Gòn, sau lưng chùa Ấn Quang, trong một khu chung cư cách ngã tư Sư Vạn Hạnh- Bà Hạt không xa, có một xóm quy tụ những gia đình nghèo kiếm sống bằng công việc đục thau nhôm. Với đinh, búa, bánh xe...
Tại tỉnh Quảng Ngãi, bên tả ngạn sông Trà Khúc, có 1 xóm quê có địa danh xóm Ghe, một xóm mà du khách ghé nhà nào cũng có thể gặp én. Dân ở đây đặt tên cho xóm này là "nơi mùa xuân làm tổ". Trong mùa Xuân năm nay, những đàn chim én biệt tăm từ tháng 5, tháng 6 lần lượt trở về. Dân trong xóm vui lên vì khi én trở lại là dấu hiệu của những điềm lành.
Theo báo trong nước, tại vùng biển tỉnh Quảng Ngãi, có đảo Lý Sơn cách đất liền khoảng 30km về phía đông bắc. Đây là hòn đảo có những đặc thù, là nơi trầm tích những tầng tầng văn hóa của nhiều thế hệ cư dân cổ xưa. Các di tích văn hóa và lịch sử hiện vẫn còn tồn tại khá nhiều trên hòn đảo này, trong đó có một giếng nước, mang đậm dấu ấn của truyền kỳ.
Theo báo quốc nội, mỗi độ xuân về, tại các tỉnh miền núi phía Bắc VN, người sắc tộc thiểu số thường háo hức đón lễ hội quan trọng nhất trong năm: Hội Xuống đồng. Hội còn thu hút đông du khách bốn phương. Theo cách gọi của người Tày và Nùng thì đây là hội Lồng Tồng, còn người Dao gọi là hội Lồng Tồng.
Theo báo Thanh Niên, tại một ấp ở tỉnh Bến Tre, có 1 cây bạch mai đã được trồng trên 300 năm. Các vị cố lão tại địa phương vẫn truyền miệng lại rằng hoa nở hoa khoe sắc đến tháng 2, mùi thơm dịu dàng tao nhã, và người dân quanh vùng được đón nhận hương vị mùa xuân và cho rằng vì phước địa nên sinh ra kỳ hoa dị thảo.
Mỗi năm, cứ vào dịp Tết Nguyên đán, trên bàn thờ của mọi gia đình người Việt đều bày mâm ngũ quả, với màu sắc rực rỡ, cách bài trí độc đáo mang nhiều ý nghĩa sâu sắc làm cho không khí Tết trở nên thiêng liêng hơn, nhiều sắc màu hơn. Mâm ngũ quả không chỉ khiến quang cảnh Tết và không gian thờ cúng thêm ấm áp, mà còn mang ý nghĩa triết học
Theo báo Người Lao Động, tại một số địa phương ở Việt Nam có tục lệ thờ chó đá. Tuy các nhà nghiên cứu nhân văn chưa tìm ra câu trả lời đầy đủ về vị trí con chó trong đời sống tâm linh của người Việt, nhưng ít nhất có thể khẳng định, người Việt Nam xưa và nay đã có tục lệ này. Bằng chứng là trên hồ Trúc Bạch (Hà Nội) đã từng có đền Cẩu Nhi (chó con)
Mỗi lần Tết đến, tại nhiều địa phương ở VN, hoa kiểng rộ nở và được trưng bày tại nhiều hội hoa Xuân, hội chợ mừng Xuân là chuyện thường tình. Nhưng hoa kiểng qua bàn tay và khối óc đam mê của các nghệ nhân để trở thành tác phẩm nghệ thuật độc đáo mang ý nghiã triết lý về đời sống thì không phải nơi đâu cũng có. Phải cất công tìm kiếm thì mới có được hoa kiểng "độc chiêu".
Theo báo quốc nội, cứ vào cuối năm, trên địa bàn thành phố Sài Gòn có các phiên chợ đặc biệt bán hàng Tết. Những phiên chợ này không diễn ra tại những ngôi chợ trung tâm của các quận, mà tập trung tại những địa danh quen thuộc với cư dân Sài Gòn như: Chợ lá dong ông Tạ, chợ "tài lộc" Hải Thượng Lãn Ông, chợ thư pháp Trương Định.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.