Hôm nay,  

Kinh Hoàng Nước Uống

09/06/200700:00:00(Xem: 3636)

Bạn,

Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại TPSG, người dân đang hoảng vía vì nước tương có nhiễm chất gây ung thư, sợ hãi vì các loại thực phẩm có chứa hoá chất gây độc hại cho cơ thể. Nhưng có một thứ còn nguy hiểm hơn, đó là nước sinh hoạt nhiễm bẩn. Một số rất đông người dân ở nhiều quận đang sử dụng các nguồn nước ô nhiễm. Báo Lao Động ghi nhận thảm họa này qua đoạn ký sự như sau.

Liên tục trong các ngày từ 3-6/6, nhiều cư  dân ở các quận Tân Bình, Phú Nhuận, quận 8, Bình Tân, Tân Phú kêu trời vì nước máy đục như nước cống và có mùi tanh. Dọc theo hẻm 368 đường CMT8, phường 4 quận TB, và các con hẻm lân cận có hàng trăm căn nhà, trong đó có hàng chục quán ăn, quán giải khát. Những hàng quán này chắc chắn không thể mua nước tinh khiết về để nấu thức ăn bán cho khách. Làm được vậy thì rất tốt, nhưng lỗ là cái chắc, nước tinh khiết dùng cho cả quán ăn chịu sao xiết. Trên địa bàn quận Tân Bình, Bình Tân, một bộ phận rất lớn dân cư không có nước máy để sử dụng, nên họ phải khoan giếng lấy nước sinh hoạt. Nhưng có một điều, không ai biết được chất lượng nguồn nước mà họ đang sử dụng. Họ khoan giếng, lấy nước và tự kiểm nghiệm bằng mắt thường, cứ thấy nước trong tất nhiên là nước sạch.

Đến khu vực nghĩa trang Bình Hưng Hoà để tìm hiểu thêm về nước sinh hoạt, phóng viên mới thấy người dân khu vực này đang sử dụng nguồn nước có nguy cơ ô nhiễm rất cao. Ở đây có khu nghĩa địa lớn, tồn tại cả trăm năm nay. Rời khu nghĩa địa, phóng viên đến các cụm dân cư chung quanh khu "xử lý rác Gò Cát". Với diện tích chôn rác rộng khoảng 17 hécta và tiếp nhận 3,000-4,000 tấn rác/ 1 ngày, đây là địa chỉ gây ô nhiễm lừng danh nhất đất Sài Gòn. Ông Đỗ Văn Chiến, ngụ 649 QL1A, phường Bình Hưng Hoà, quận Bình Tân, chủ quán nước ngay trước khu  rác tâm sự: "Mấy năm nay dân ở đây chịu đựng mùi hôi thối của bãi rác này nên quen rồi. Đôi lúc tôi nhìn ra đường, thấy người đi đường đưa tay bịt mũi, bụm mặt, nhổ nước bọt mới biết rằng không khí đang bị ô nhiễm, đang rất hôi thối, nhưng lỗ mũi mình quá quen với nó nên không biết". Kinh khủng hơn là nguồn nước mà gia đình ông Chiến đang sử dụng để nấu ăn, bán nước giải khát cho khách đi đường hàng ngày được lấy lên ở độ sâu chỉ vỏn vẹn 30m và cách bãi rác Gò Cát chưa đầy 50m. Dọc theo các nhà dân sống chung quanh bãi rác, phóng viên sợ chết khiếp vì mùi hôi, và không hiểu tại sao người dân có thể chịu đựng được suốt bao năm nay. Nhưng đáng sợ nhất là nước. Toàn bộ nhà dân chung quanh bãi rác đều khoan giếng lấy nước.

Bạn,

Cũng theo báo LĐ, tại khu vực nói trên, nguồn nước rỉ từ vài ngàn tấn rác mỗi ngày chảy đi đâu ngoài con đường thấm vào lòng đất. Người dân cũng không có cách lựa chọn nào khác ngoài việc hút nước dưới lòng đất lên để sử dụng . Họ biết rất rõ nguồn nước ở đây bị ô nhiễm nặng, nhưng không còn cách nào khác là phải tự cứu mình trước. Mỗi nhà sử dụng một dụng cụ lọc nước, hút nước giếng khoan lên rồi cho vào bình lọc để dùng hàng ngày.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Họ là những cư dân đang tạm cư tại Sài Gòn, không có giấy tờ tùy thân, không có sổ gia đình (trong nước gọi là "hộ khẩu"). Và mặc nhiên, khi lập gia đình, họ lại sinh ra một thế hệ tiếp tục đứng bên lề xã hội, sống một cuộc đời không tên. Báo SGGP ghi nhận về tình cảnh này như sau.
Hệ thống sông rạch trên địa bàn thành phố Sài Gòn đã bị san lấp, lấn chiếm lung tung. Các cơ quan chức năng quản lý kiểm tra, phát giác vi phạm thì nhiều nhưng xử lý được rất ít. Một số sông rạch đã và đang bị "xoá tên". Báo Người Lao Động trình bày về hiện trạng này như sau.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông dành cho học sinh lớp 12 (tú tài) tại VN đã kết thúc vào thượng tuần tháng 6/2004. Đánh giá về trình độ thí sinh, nhiều giám khảo về môn Văn và Ngoại ngữ nhận xét rằng có nhiều học sinh quá kém. Riêng về môn Văn, các giáo viên chấm thi đã phải than rằng "văn chương của các cô tu,ù cậu tú khiếp quá, đọc lại mà cười, suy ngẫm mà rơi nước mắt.
Trong suốt 3 tuần qua, nhiều cửa hàng cầm đồ trên địa bàn Sài Gòn đã đóng cửa rất muộn. Khách hàng của các cửa hàng này là dân thua cá độ các trận túc cầu Euro, từ vòng loại, tứ kết, bán kết. Tại một số quận, có cả khu phố cầm đồ với hàng loạt cửa hàng hoạt động hết "công suất" để cung ứng kịp thời số tiền vay nóng của khách thuộc nhiều thành phần
Nơi đây không phải là trẻ em nghèo kiếm sống kiểu như bán vé số, bán dạo, hay phụ việc quán ăn, xưởng dệt, lò bánh, như VB đã từng đề cập qua các lá thư trước. Đây là chuyện của các em sinh ra trong các gia đình khá giả, đã biết kiếm tiền bằng những việc làm mà phụ huynh không thể ngờ đến. Báo Sài Gòn Tiếp Thị ghi lại một số trường hợp như sau.
Sài Gòn có nhiều vùng sông nước giáp ranh với các tỉnh. Do nhu cầu vật liệu xây dựng phục vụ xây dựng trên địa bàn thành phố và các tỉnh lân cận tăng cao, cát trở thành mặt hàng "nóng". Tận dụng cơ hội này, "sa tặc" nhảy vào khai thác , nạo vét tận thu cát lòng sông. Tình trạng này đã dẫn đến các vụ sạt lở đất dọc theo bờ sông.
Trên địa bàn tỉnh Bình Thuận, ven quốc lộ 1 A, có 1 trường đá gà liên tỉnh. Tụ điểm cờ bạc này cách thị trấn Liên Hương, huyện Tuy Phong 6-7 km ngay cạnh mỏ đá Phong Phú. Nơi đây thu hút dân chơi gà độ từ nhiều tỉnh kéo về. Tụ điểm cờ bạc này diễn ra hơn 1 năm nay, dân chơi quen gọi trường gà này là Phan Rí vì ông chủ tên Thuận
Những phụ nữ được nhắc đến trong lá thư này là nhưnõg người làm nghề đập đá, nung vôi, suốt ngày lam lũ kiếm sống ở các mỏ đá thuộc khu vực núi Cấm, núi Dài ở An Giang hoặc khu vực Hòn Đất-Kiên Giang. Nhiều người chưa có gia đình, không có đất đai canh tác .Báo Người Lao Động ghi nhận về tình cảnh của những phụ nữ này qua đoạn ký sự như sau.
Quán cóc có ảnh hưởng lớn trong đời sống ẩm thực và trở thành một nét văn hoá sinh hoạt bình dân của người Việt. Tự thuở có ông vua si tình đi tìm cô Tấm đã có quán cóc, đã có bà già têm trầu cánh phượng. Rồi phiêu dạt qua miền thời gian Trung đại với hình ảnh những cụ đồ Nho ngồi luận chữ nghĩa "Thiên- Địa- Nhân hợp nhất" trên những chõng tre quán cóc chè xanh đầu ngõ
Giá xăng tăng cao, khiến thị trường xe máy tại TPSG vốn đã ế ẩm trong mấy tháng nay, giờ lại càng ế ẩm hơn. Trong 10 ngày qua, nhiều cửa hàng chưa bán được chiếc xe nào. Trong tình trạng ế ẩm này, mà giá xăng dầu tiếp tục tăng vọt lên 7 ngàn đồng/lít . Nhiều chủ cửa hàng lo ngại rằng dân lao động sẽ không còn mặn mòi đến việc tậu xe nữa vì nghe đâu xăng còn tăng giá nữa.VASC ghi nhận như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.