Hôm nay,  

Đời Chạy Xe Ba Gác

10/06/200700:00:00(Xem: 3507)

Bạn,

Tại nhiều khu vực ở một số quận vùng ven Sài Gòn,  xe ba gác  là phương tiện vận tải thông dụng. Những người kiếm  sống bằng nghề này có lắm tai nạn bất thường. Ngoài tai nạn,  công an giao thông cũng là một nỗi lo thường trực của dân ba gác. Dù xe ba gác ở SG không bị cấm như ở các tỉnh lân cận, nhưng hầu hết các con đường chính đều cấm xe ba gác lưu thông, do đó chuyện bị phạt là điều khó tránh. Chuyện về cuộc mưu sinh khốn khổ của những người này được báo Dân Trí ghi nhận như sau.

Thời tiết thành phố mùa hè không quá nóng, trời đã ngã về chiều, dìu dịu gió. Vậy mà trên gương mặt  một người chạy xe ba gác mồ hôi chảy thành dòng. Gương mặt anh rất gầy guộc. Nó nhỏ quá so với bình thường, xương gò má và xương hàm trên một bên mặt đã không còn, gương mặt lõm vào như chỉ còn một nửa. Anh giải thích: "Mặt tôi vầy cũng là do cái nghề này đấy. Hôm đó trời mưa to quá, cái bà chủ xưởng mộc ở quận 2 nhờ tôi chở gỗ. Mà dân buôn bán đúng là gian thiệt. Bả bảo gỗ vụn nhẹ xọp nên chất thêm máy thanh kèo nhỏ lên trên. Trời thì mưa, ai cũng muốn về cho nhanh. Chẳng hiểu sao cái xe tải trước mặt tôi phanh gấp quá. Tôi phanh không kịp. Vậy là nguyên chiếc ba gác đánh vào đít xe tải. Cái cây kèo tống thẳng vào mặt tôi nên mới ra vầy".Hôm đó vì trời mưa đường vắng người qua lại, xe tải gây ra tai nạn chạy mất, anh được người đi đường đưa vào bệnh viện. Sau tai nạn đó, anh xuống sức, mà cũng xuống "đời": từ ba gác máy xuống thành ba gác đạp. Cái ba gác máy anh bán đi để lo tiền bệnh viện phí.

Anh tần ngần: "Làm cái nghề này lạ lắm, mọi người thì chửi, công an thì phạt, còn chủ thuê chở đồ thì dò xét mình như phạm nhân. Hồi tôi còn chạy ba gác máy, có chủ nhà chuyển đồ mà một xe máy chạy trước dẫn đường, một xe máy chạy sau hộ tống. Họ sợ mình chở đồ "dông" ấy mà. Cái nghề này thiệt tình cực chẳng đã mới phải làm thôi. Ai làm cũng cố ky cóp để...  bỏ nghề, chứ ai mà sống riết với nó được".

Bạn,

Phóng viên báo Dân Trí dẫn một  thanh niên  tên Xuân, 23 tuổi đời, 9 tuổi nghề, ngậm ngùi: kể: "Còn chạy được là còn may. Nếu cấm xe ba gác luôn như các tỉnh miến Tây thì mới chết. Vì cái xe sắm gần 6 triệu biết bán cho ai. Rồi làm nghề gì sống tiếp đây" Thế là còn may". Báo Dân Trí viết tiếp: May mà không gặp tai nạn, may mà khách đồng ý trả thêm cho chút tiền, may mà không gặp công an giao thông, may mà chưa bị cấm... Lạ, cái nghề phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt thế này mà cũng phụ thuộc vào lắm điều may rủi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có vẻ như khi một số lượng tranh giả, cỡ 17 tấm, được triển lãm với nhiều tiếng vang toàn quốc, và với quảng cáo là tranh của họa sĩ lớn... hẳn không phải là đơn giản.
Nổi tiếng tuyệt vời là cà phê Ban Mê Thuột. Tuy nhiên, Sài Gòn chúng ta uống cà phê Thuột Mê Ban. Bởi vì, hầu hết cà phê Sài Gòn được uống hàng ngày là dỏm,
Như thế là tròn 62 năm. Đất nước chia đôi là năm 1954. Tất cả khởi xuất từ bản Hiệp định Genève 1954. Ngày bản văn chia đôi VN được ký là ngày 20 tháng 7 năm 1954.
Đất nước mình quá ngộ... Formosa xả thải, làm cá chết ven bờ 4 tỉnh Miền Trung. Thế rồi, dân biểu tình, là bị công an và côn đồ đàn áp. Trong khi đó, nơi Biển Đông, ngư dân Việt bị đâm chìm tàu liên tục...
Có vẻ như đúng nguyên tắc của các quốc gia tư bản chủ nghĩa, bây giờ gọi là kinh tế thị trường. Câu nói đó là dựa vào hiệu năng, không dựa vào chỉ thị của đảng.
Có thực như vậy, hay chỉ là màn thanh trừng nội bộ? Hay là phe Trọng Lú thanh trừng đàn em phe Ba Dũng? Hay là, bà bị nghi ngờ là gián điệp cho Mỹ, hay cho Trung Quốc? Hay vì có liên hệ tới đội bóng No-U Hà Nội?
Theo PC49, kết quả kiểm nghiệm cho thấy, 5/6 mẫu sản phẩm của Công ty Việt Sin có chứa ure, một chất có trong phân bón; trong thành phần bò viên không có bò,
Báo Giao Thông kể chuyện rằng có tới 18/22 công ty đa quốc gia ở Việt Nam không cấm "bôi trơn", 19/22 không công khai số liệu tài chính cơ bản.
Về việc: Ủng hộ phán quyết Toà quốc tế bác bỏ yêu sách về đường lưỡi bò của Trung Quốc trên Biển Đông và phản đối nhà nước bá quyền Trung Cộng.
Bản tin này nói rằng, vào ngày 13/7, Viện Pasteur TP.SG đã xác nhận thông tin nguyên nhân của căn bệnh mới xuất hiện tại Bình Phước khiến 28 người nhập viện, trong đó có 3 người tử vong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.