Hôm nay,  

Hạn Hán Ở Miền Trung

25/06/201000:00:00(Xem: 4187)

Hạn Hán ở Miền Trung

Bạn,
Theo báo Sài Gòn, nông dân miền Trung mấy tháng nay khốn đốn vì hạn hán. Vụ  lúa Hè Thu nếu không trễ vụ mùa, cũng phải gieo mạ lại lần 2, có nơi bỏ luôn vì thiếu nước tưới. Tôm, cá chết nổi trong hồ. Thiếu nước vì hạn, vì trạm bơm không đủ điện, vì các dòng sông trơ đáy.. Báo SGGP ghi nhận thảm họa này qua bản tin như sau.
Thông thường, cuối tháng 5 hàng năm, các dòng sông miền Trung đón đợt lũ tiểu mãn. Thế nhưng năm nay, đã cuối tháng 6 nhưng lũ tiểu mãn vẫn chưa về, những dòng sông lớn ở miền Trung từ Nghệ An đến Bình Định như: Vu Gia, Thu Bồn (Quảng Nam), Trà Khúc (Quảng Ngãi), sông La Tinh (Bình Định) đang "hấp hối" vì thiếu nước; hai nguồn của Sông Gianh (Quảng Bình) gồm Rào Nậy và Rào Trổ nhiều đoạn trơ đáy.
Tại Hà Tĩnh, 12 giờ 30, trưa 23-6, mặc dù trời nắng chói chang, nhưng hàng trăm nông dân làng Bình Tiến, xã Thạch Tân, huyện Thạch Hà, không về nhà ăn cơm trưa, cố bám lại các khúc mương nhỏ ngoài đồng dùng gàu, xô hì hục tát nước đổ vào ruộng nhà.
Còn tại các xã Mỹ Sơn, Nhân Sơn thuộc huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An, dưới cái nắng 39-40 độ C hơi đất bốc lên nhức sống mũi, hoa mắt. Phó chủ tịch  ủy ban xã Mỹ Sơn  Nguyễn Thanh Tùng cho hay, trong số 410 hécta đất sản xuất thì xã này mới chỉ gieo cấy được 120 héc ta lúa, nhưng toàn bộ diện tích này đang chết cháy, 10 hécta ngô mới trỉa xong cũng không thể sống nổi".


Tại tỉnh Quảng Nam, trên những cánh đồng lúa Điện Bàn, Thăng Bình, Duy Xuyên, Đại Lộc... vụ lúa hè thu đã đi hết được nửa quãng đường. Thế nhưng, trước cái nắng hạn khốc liệt kéo dài từ đầu vụ đến nay, màu xanh của cây lúa đang dần ngả vàng đáng sợ. Bà Nguyễn Thị Dung (nông dân xã Duy Sơn 2, huyện Duy Xuyên) đứng dưới cái nắng chang chang nhìn lúa mà thở than: "Nắng như ri thì người còn sống không nổi huống hồ gì lúa" Nhìn lúa cháy mà lòng mình cháy theo".
Bạn,
Cũng theo báo SGGP, trong khi đó tại Bình Định, liên tiếp những đợt nắng hạn kéo dài từ cuối tháng ba cho đến nay, nhiều diện tích đất hoa màu bị bỏ hoang vì "không có nước tưới chẳng loại cây trồng nào sống nổi".  Một nữ cư dân tên là Lê Thị Phê (ở thôn Vạn Ninh 1, xã Mỹ Tài, huyện Phù Mỹ) cho biết gia đình đã chuyển hơn 5 sào đất chuyên trồng mì sang gieo mè nhưng bây giờ nắng quá mè chẳng lớn nổi, cả đám còi cọc rồi chết héo. Trời không mưa, nữ cư dân này mong cơ quan chức năng cần có biện pháp giúp dân, chứ không đói cả làng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi đổi tên, sẽ thoát tụt hậu? Có vẻ như nhiều quan chức Hà nội tin như thế…
Hình như chính phủ Hà nội lo sợ dân chúng biểu tình theo kiểu như Hồng Kông… do vậy cảnh sát phải diễn tập đàn áp biểu tình.
Từ chiến tranh thương mại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, cho tới các sóng gió Biển Đông… bàn tay chính phủ Bắc Kinh hung hiểm phóng phi tiêu ra tứ phía…
Con gà đẻ trứng vàng cho Việt Nam và các nước Đông Nam Á vẫn luôn luôn là ngành du lịch… vì tự nhiên khách quốc tế rủ nhau tới xài tiền trong sân nhà mình…
Lúc nào cũng trai thừa, gái thiếu… thặng dư chênh lệch trên cả nước, không chỉ tại Sài Gòn.
Tưng bừng kinh doanh lậu… Đó là chuyện bến bãi đường thủy…
Dầu lậu chở lặng lẽ… cả chục ngàn lít dầu… không xuất xứ. Hẳn là tham nhũng, hay hối lộ…
Nhiều ngân hàng không biết làm sao thu hồi tiền cho vay, khi các dự án khổng lồ liên tục thua lỗ… và ngập nợ.
Có quá nhiều nỗi lo cho khu vực Đồng Bằng Sông Cửu Long…
Thôi thì bỏ phạt… hy vọng học trò ngoan mãi, biết vâng lời và học giỏi. Bản tin GiadinhNet kể về một ngôi trường tại Hải Phòng


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.