Hôm nay,  

Cả Làng Đói Khổ

20/05/200800:00:00(Xem: 4653)

Bạn,
Theo báo Nông Nghiệp VN, trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên-Huế,  có  một ngôi làng mà cư dân phải đối mặt  với nạn  đói quanh năm. Đó là làng Trung Chánh, xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc,  một ngôi làng không ruộng, không vườn, ăn không đủ no, trẻ con không được đến trường... Cuộc sống của gần 100  gia đình  dân  làng có rất nhiều cái không như thế theo ngày tháng cứ trôi đi. Báo Nông Nghiệp ghi nhận về tình cảnh khốn khổ của dân làng này qua đoạn ký sự như sau.

 Đã hơn 20 năm trôi qua, kể từ ngày những người dân vạn đò xã Lộc Điền "bỏ biển lên bờ" với ước mơ giã từ cuộc sống sông nước. Được  bố trí  ở sát đầm Cầu Hai để làm nghề chài lưới, họ biết rằng lên bờ rồi nhưng mình vẫn không thể rời biển. Nhà trên bờ, thuyền dưới nước, cuộc sống vẫn theo đuôi con tôm, con cá. Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống cả thôn, từ già đến trẻ lại kéo nhau "gieo mình" xuống đầm, xuống biển mưu sinh. Cứ như vậy, người và lưới rong ruổi khắp các con đầm, kênh, lạch và ra tận biển từ đêm đến sáng hôm sau. Trong làng chỉ còn lại những người già yếu và trẻ con 3-4 tuổi trong những căn nhà lụp xụp, xiêu xẹo, dột nát.

Làng Trung Chánh 6 giờ sáng, khi những "chuyến đò đêm" trở vào bờ. Cả thôn náo nhiệt tiếng í ới gọi nhau, đàn ông xả lưới, đàn bà quảy hàng đi chợ, trẻ con hò nhau phụ giúp bố mẹ nhặt từng con tôm, con tép còn sót lại. Đã từ lâu dân Trung Chánh hình thành nên thói quen bất đắc dĩ là mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm: "Cả thôn này không có bữa cơm trưa, bữa tối mô, thường thì chỉ ăn "bữa cơm chính" vào lúc 8-9 giờ sáng, rồi sau đó cả làng cùngđi ngủ, đến tối lại đi làm"  một người dân tên  Hạnh tâm sự như thế. Và cái tên "làng đói" cũng ra đời từ đó.Buổi trưa, cả thôn không có lấy một nhà nổi lửa. Không gian đìu hiu, chỉ có bóng dáng những đứa trẻ con đầu tóc vàng hoe vì nắng, vì gió tụ tập quanh những bóng tre. Chúng vẫn chưa đến tuổi làm nghề nên vẫn còn được chơi đùa thoả thích. Còn cha, mẹ, anh chị của chúng đã tranh thủ ngủ lấy lại sức sau một đêm dài thức trằng trên đầm, trên phá.

Theo thời gian vùng đầm phá Tam Giang- Cầu Hai bị khai thác đến mức ngày càng cạn kiệt. Những trộ nò, trộ sáo không còn "hào phóng" như trước. Dân lại càng thêm bi đát.

Người đông con đói đã đành, người sợ khổ đẻ ít con nhưng rồi vẫn đói. Chị Mai Thị Gái 37 tuổi, khiếp cảnh khổ của cha mẹ nên khi lấy chồng ở riêng chị chỉ dám đẻ 1 đứa con, để có điều kiện nuôi nấng, cho ăn học nên người. Ngâm thân trên đầm Cầu Hai không kể ngày đêm, ấy vậy mà cũng trầy trật bữa rau bữa cháo.

Bạn,
Cũng theo báo Nông Nghiệp VN, khi kể  về chuyện nợ của người dân trong thôn,  cư dân Mai Thị Gái chua xót nói với phóng viên "Chú không tin cứ đi hỏi mười người trong thôn này thì có đến... mười một người mắc nợ. Khổ lắm chú ơi. Hồi trước còn có cơm mà ăn, nhưng mấy tháng nay, nhiều gia đình đã chuyển sang...ăn cháo".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đó cũng là ngày Lễ Quốc Khánh Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa. Lúc đầu ngày 2 tháng 9-1945 là ngày khai sinh Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Ngày 2 tháng 9, ngày dân chúng thợ thuyền công chức được nghỉ lễ.
Trong khi chính phủ VN nộp cho Formosa tiền gọi là hoàn thuế 14.600 tỷ tiền hoàn thuế trị giá gia tăng gì đấy -- tức là VN tặng 654 triệu USD -- các hôi đoàn dân sự kêu gọi kiện Formosa.
Bản tin VOV kể rằng Hiệp hội Chế biến và Xuất khẩu Thủy sản Việt Nam (VASEP) - đại diện cho 270 doanh nghiệp thành viên hoạt động trong lĩnh vực chế biến, xuất khẩu thuỷ sản trên toàn quốc
Có những người theo VC từ thời rất nhỏ, khi còn đi học, hoạt động đủ thứ, kể cả đi tù trong thời quốc gia... rồi sau 1975 làm cho chế độ mới,
Đủ thứ nỗi lo về chuyện chơi game hiện nay. Chưa cần nói tới trò chơi mới như Pokemon Go, chỉ nói chuyện chơi game bình thường trước giờ thôi,
Trong ngày, tổ kiểm tra đã yêu cầu Thiếu tá Hiếu viết giải trình và làm việc với anh Lê Văn Thảo (25 tuổi, ngụ Tiến Thành), người bị ông Hiếu bắn hai phát đạn cao su vào lưng.
Đất nước xinh đẹp, người dân hầu hết thân thiện, hiền lành... với nên văn hóa xưa cổ nhiều ngàn năm. Vậy là du lịch không hấp dẫn? Có phải, chỉ vì cá chết? Nhìn từ nhiều hướng, cũng là hầu hết bi quan.
Có vẻ như công đoàn nhà nước rất mực vô ích, vì chỉ bảo vệ quyền lợi giới chủ nhân. Và công đoàn chỉ là cánh tay nối dài của đảng, đoàn.
Có phải ô nhiễm môi trường vì cán bộ cầm tiền của các công ty xả thải vô trách nhiệm? Hay vì dân chúng không giữ gìn môi trường? Hay vì Trung Quốc cố ý làm ô nhiễm để đầu độc dân tôc VN lâu dài?
Cán bộ lúc nào cũng có lý do hợp lý: cầu sụp, đường hư chỉ vì đất lún, đất trượt, chớ không phải do xây dựng dỏm, cũng không phải chuyện rút ruột công trình…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.