Hôm nay,  

Xóm Đục Thau

05/02/200600:00:00(Xem: 6227)
Bạn,

Trên địa bàn thành phố Sài Gòn, sau lưng chùa Ấn Quang, trong một khu chung cư cách ngã tư Sư Vạn Hạnh- Bà Hạt không xa, có một xóm quy tụ những gia đình nghèo kiếm sống bằng công việc đục thau nhôm. Với đinh, búa, bánh xe... những người đục thau gõ từng lỗ nhỏ lên những chiếc thau nhôm, rá.. Cuộc mưu sinh vất vả của những người thợ đục thau tại xóm này được báo Người Lao Động ghi lại qua đoạn ký sự như sau.

Tìm đến xóm, cứ theo những âm thanh lao động, là đến được nơi. Men theo những vòng xoay của ba lần cầu thang, lên đến tầng trên cùng của chung cư là thấy ngay xóm đục thau ở đó. Từ năm 1977, xóm đục thau khởi nguồn từ bàn tay của người phụ nữ tên là Trần Thị Tài. Đến nay, chị vẫn là đầu mối phân phối thau của xóm. Hiện tại, chị đã giải quyết hơn 20 chỗ làm cho dân lao động. "Lúc trước còn nhiều hơn ấy chứ!" Và chị kể, cách đây gần 30 năm, chị hai mươi tuổi, đời sống rất khó khăn, chị theo người bà con học cách tận dụng những chiếc thau nhôm đúc lỗi, đục thành rổ, rá. Hồi ấy, hầu hết thanh niên trong xóm không có việc làm. Thấy chị đục, mọi người học theo. Biết mọi người cần việc, chị lãnh nhiều thau về nhà cùng nhau làm. Ban đầu, chẳng ai đục được, phải dùng compa quay sẵn rồi đục theo những đường tròn đồng tâm đó. Đục mãi quen tay, không quay compa thợ đục thau cũng tạo được những vòng lỗ đều đặn. Cả xóm cùng đục, âm thanh vang rộn cả khu. Biết mọi người xung quanh khó chịu, cư dân xóm đục thau chỉ đục vào giờ làm việc. Thời gian nghỉ trưa và buổi chiều tối, dù thau có nhu cầu gấp, họ cũng không làm.

Lần đầu tập đục, chẳng ai tránh được chuyện thay vì gõ búa vào đầu đinh lại gõ ngay vào tay mình, đau điếng. Chị Thanh, một thợ đục lâu năm của xóm tâm sự: Thời gian đầu, chị gõ thau theo kiểu mổ cò. Thấy những thợ khác đục nhanh, cũng muốn nhanh như họ nên hấp tấp, gõ vào tay nhiều hơn gõ vào đinh. Chiều về, thấy tay mình đau nhức và sưng đỏ. Bây giờ đục quen nhưng thỉnh thoảng, khi đục thau "xi" dày, kèm thau không khéo, búa cũng gõ vào tay như chơi. Mỗi cái rá, rổ đục xong, tùy theo kích thước mà giá công thay đổi, từ giá tương đương một mớ hành đến giá 2 cân gạo. Cao nhất là loại thau "xi", vừa to vừa dày. Đục cả ngày giỏi lắm chỉ được 3 - 4 cái. Thau thường thì mềm, dễ đục hơn. Loại này trung bình mỗi ngày một người thợ đục được từ 100 đến 150 cái (nếu có hàng đều). Thu nhập bình quân vào tháng cao điểm, giáp Tết cũng chỉ lên đến 40 ngàn đồng/ngày.

Bạn,

Cũng theo báo NLĐ, tại xóm này, thợ đục thau hết lớp này đi, lớp khác lại đến. Làm một thời gian, họ thấy công việc kiếm tiền kiểu "cò con" thế này nên nản, bỏ đi kiếm việc khác. Điều đặc biệt là dù có bỏ nghề bao lâu đi nữa, chỉ cần cầm dụng cụ, đục vài cái là quen tay ngay. Chạy quanh kiếm việc, thấy chẳng đâu bằng xóm đục thau của mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người miệt vườn Bến Tre từ lâu đời có thói quen câu cá bống dừa. Cá bống dừa là loài có vảy, đen kịnh, sống chui nhủi trong mấy rặng dừa nước ven sông, ven rạch. Nước ròng, bống dừa trốn vào hố bom, mương vườn. Chờ khi nước lớn, lục tục rủ nhau ra sông, ra bãi kiếm ăn. Thông lệ nhà bống bị dân vườn "bắt bí", hễ tiếng chim bìm bịp gọi bầy
Theo báo quốc nội, tại thành phố Sài Gòn, dân chơi xe hơi cũ có thể chia thành 2 loại, một là do nghiện xe cổ, hai là do điều kiện kinh tế nên đành phải mua xe cũ để đi. Bởi vậy đối với người này xe cổ là cả niềm tự hào nhưng đối với người kia thì nó lại là cơn ác mộng. Báo Thanh Niên viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, phim Nam Hàn đang tràn ngập màn ảnh nhỏ thế nhưng tại Đài Truyền hình TPSG chỉ vỏn vẹn có 2 người dịch phim. Thành phố Sài Gòn hiện có 4 trường đại học đào tạo chuyên ngành tiếng Hàn, mỗi năm, hàng trăm sinh viên ra trường nhưng số người làm công việc dịch phim vẫn không tăng lên.
Tại miền Tây có 1 cư dân 63 tuổi, ăn chay trường từ năm 22 tuổi, đến năm 49 tuổi thì không thích ăn cơm, và hơn 13 năm qua, hàng ngày chỉ uống trà đá đường mà vẫn khỏe mạnh. Cư dân này tên là Phan Tấn Lộc, thường gọi là Ba Nhị, cùng vợ con sinh sống ở thành phố Cần Thơ. Báo Tiền Phong viết về chuyện lạ này như sau.
Theo báo Tuổi Trẻ, những mùa thi gần đây, số thí sinh các tỉnh phía Bắc đang có xu hướng "đổ bộ" vào Nam ghi danh dự thi và theo học tại các trường đại học ở Sài Gòn và các tỉnh phía Nam. Hiện tượng này đang ngày càng tăng, đặc biệt là khi Bộ Giáo dục-Đào tạo bắt đầu áp dụng việc bỏ "giới hạn ưu tiên khu vực" trong thi tuyển sinh viên. Báo TT ghi nhận hiện tượng này như sau.
Nói đến khu vực nghĩa địa, người ta sẽ nghĩ ngay đấy là chốn chỉ dành riêng cho những người đã mất.Thế nhưng ở nhiều nơi tại VN, nghĩa địa đã biến thành chốn nương thân của những người vô gia cư hoặc dựng cả quán xá để buôn bán. Tại miền Tây Nam phần VN, có một khu nghĩa địa giữa lòng thành phố Cần Thơ được giới kinh doanh quán nhậu biến thành "Cổ Mộ quán" chuyên bán rượu đế ôm.
Theo báo quốc nội, tại VN, các cuộc hội thảo du học đang tràn ngập trên các trang báo quảng cáo, trên các băng rôn đường phố. Sự quảng bá du học rầm rộ đã tác động ít nhiều về mặt tâm lý khiến không ít phụ huynh cũng lao theo. Một trào lưu đang hình thành trong giới phụ huynh có con ở ngưỡng cửa tốt nghiệp trung học phổ thông (lớp 12) là đưa con đi du học. Báo Người Lao Động ghi nhận về trào lưu này như sau.
Theo báo quốc nội, nhiều phụ huynh học sinh ở Sài Gòn đã ép con mình học quá sức. Tình trạng này đã để lại hậu quả và di chứng nặng nề: trẻ bị tâm thần, hoặc bỏ nhà đi bụi, sống buông thả, dễ rơi vào vòng trộm cướp ma túy. Với nữ là nguy cơ tự tử. Và, hầu như các trẻ em bị ép học đều mất lòng tin, tình cảm dành cho cha mẹ, đôi khi sinh lòng thù hận cả bậc sinh thành.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, cùng với sự sôi động của mùa thi, đã bắt đầu bùng nổ thị trường luyện thi ở nhiều tỉnh, thành trên cả VN. Từ tổ chức ôn luyện, tiếp thị, bán tài liệu kéo theo mọi dịch vụ xung quanh việc thi cử đang khởi động. Không chỉ học sinh mà cha mẹ cũng nháo nhác trước thị trường luyện thi. Báo Tin Tức viết như sau.
Theo báo quốc nội, liên tục trong 2 năm trở lại đây, tình trạng khai thác chui vàng ở vùng núi Đakrông, tỉnh Quảng Trị trở thành một thảm trạng xã hội. Liên tiếp trong hai năm 2003-2004, có trên 10 vụ sập hầm, làm hàng chục người bị thương, 1 người chết. SGGP ghi nhận về thảm họa từ việc khai thác tại vùng này như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.