Hôm nay,  

Xóm Đục Thau

05/02/200600:00:00(Xem: 6370)
Bạn,

Trên địa bàn thành phố Sài Gòn, sau lưng chùa Ấn Quang, trong một khu chung cư cách ngã tư Sư Vạn Hạnh- Bà Hạt không xa, có một xóm quy tụ những gia đình nghèo kiếm sống bằng công việc đục thau nhôm. Với đinh, búa, bánh xe... những người đục thau gõ từng lỗ nhỏ lên những chiếc thau nhôm, rá.. Cuộc mưu sinh vất vả của những người thợ đục thau tại xóm này được báo Người Lao Động ghi lại qua đoạn ký sự như sau.

Tìm đến xóm, cứ theo những âm thanh lao động, là đến được nơi. Men theo những vòng xoay của ba lần cầu thang, lên đến tầng trên cùng của chung cư là thấy ngay xóm đục thau ở đó. Từ năm 1977, xóm đục thau khởi nguồn từ bàn tay của người phụ nữ tên là Trần Thị Tài. Đến nay, chị vẫn là đầu mối phân phối thau của xóm. Hiện tại, chị đã giải quyết hơn 20 chỗ làm cho dân lao động. "Lúc trước còn nhiều hơn ấy chứ!" Và chị kể, cách đây gần 30 năm, chị hai mươi tuổi, đời sống rất khó khăn, chị theo người bà con học cách tận dụng những chiếc thau nhôm đúc lỗi, đục thành rổ, rá. Hồi ấy, hầu hết thanh niên trong xóm không có việc làm. Thấy chị đục, mọi người học theo. Biết mọi người cần việc, chị lãnh nhiều thau về nhà cùng nhau làm. Ban đầu, chẳng ai đục được, phải dùng compa quay sẵn rồi đục theo những đường tròn đồng tâm đó. Đục mãi quen tay, không quay compa thợ đục thau cũng tạo được những vòng lỗ đều đặn. Cả xóm cùng đục, âm thanh vang rộn cả khu. Biết mọi người xung quanh khó chịu, cư dân xóm đục thau chỉ đục vào giờ làm việc. Thời gian nghỉ trưa và buổi chiều tối, dù thau có nhu cầu gấp, họ cũng không làm.

Lần đầu tập đục, chẳng ai tránh được chuyện thay vì gõ búa vào đầu đinh lại gõ ngay vào tay mình, đau điếng. Chị Thanh, một thợ đục lâu năm của xóm tâm sự: Thời gian đầu, chị gõ thau theo kiểu mổ cò. Thấy những thợ khác đục nhanh, cũng muốn nhanh như họ nên hấp tấp, gõ vào tay nhiều hơn gõ vào đinh. Chiều về, thấy tay mình đau nhức và sưng đỏ. Bây giờ đục quen nhưng thỉnh thoảng, khi đục thau "xi" dày, kèm thau không khéo, búa cũng gõ vào tay như chơi. Mỗi cái rá, rổ đục xong, tùy theo kích thước mà giá công thay đổi, từ giá tương đương một mớ hành đến giá 2 cân gạo. Cao nhất là loại thau "xi", vừa to vừa dày. Đục cả ngày giỏi lắm chỉ được 3 - 4 cái. Thau thường thì mềm, dễ đục hơn. Loại này trung bình mỗi ngày một người thợ đục được từ 100 đến 150 cái (nếu có hàng đều). Thu nhập bình quân vào tháng cao điểm, giáp Tết cũng chỉ lên đến 40 ngàn đồng/ngày.

Bạn,

Cũng theo báo NLĐ, tại xóm này, thợ đục thau hết lớp này đi, lớp khác lại đến. Làm một thời gian, họ thấy công việc kiếm tiền kiểu "cò con" thế này nên nản, bỏ đi kiếm việc khác. Điều đặc biệt là dù có bỏ nghề bao lâu đi nữa, chỉ cần cầm dụng cụ, đục vài cái là quen tay ngay. Chạy quanh kiếm việc, thấy chẳng đâu bằng xóm đục thau của mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, thành phố Đà Nẵng đang tiến hành giải tỏa nhà tại nhiều khu cư dân để có đất cho các dự án "quy hoạch đô thị". Trong tiến trình thực hiện, tại một số quận, ban phụ trách giải tỏa đã nghĩ ra một cách chiêu dụ các gia đình di dời nhà nhanh chóng
Theo báo Người Lao Động, những công ty dịch vụ môi giới ái tình đang mọc lên như nấm ở Hà Nội. Có cầu thì có cung, và, tình ái cũng buôn bán được, nên có những công ty môi giới tình yêu, hôn nhân. Hoạt động của dịch vụ này đang nở rộ ở Hà Nội và rồi đây nó sẽ lan nhanh đến các tỉnh thành. Một nữ phóng viên báo NLĐ ghi nhận về hoạt động dịch vụ môi giới ái tình tại HN như sau.
Theo SGGP, hạn hán đang gây thiệt hại nặng cho các tỉnh ở Tây nguyên. Tại tỉnh Đắc Nông (tỉnh mới tách từ tỉnh Darlac, gồm một số quận thuộc tỉnh Quảng Đức cũ), tính đến giưã tháng 11, ttỉnh miền núi mới thành lập này đã bị mất trắng hơn 15 ngàn mẫu cây trồng, thiệt hại ước tính khoảng 165 tỷ đồng.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, chỉ hơn 1 tháng hạn hán, số thiệt hại về nông nghiệp của tỉnh Darlac ở Tây nguyên đã tăng từ 3 lên 450 tỷ đồng và đang ngày càng lớn. Trời nắng rát, các đồng lúa nứt toác, nương ngô chết khô vì thiếu nước.Nhiều gia đình cư dân lâm vào cảnh khốn cùng vì mất mùa. TNVN ghi nhận về thực trạng tại Darlac như sau.
Theo SGGP, tại thành phố Cần Thơ, có 1 phụ nữ tên là Nguyễn Thị Hiền, 30 tuổi, ở ấp Thới Nhựt, phường Bình An, Ninh Kiều, hơn 7 năm qua, được cư dân lối xóm khen là "Thoại Khanh" ngày nay. Phụ nữ này không quản ngại khổ nhọc, cáng đáng mọi công việc trong gia đình chồng, săn sóc mẹ chồng cùng 3 anh, chị chồng liệt và câm. Báo SGGP viết về phụ nữ này như sau.
Trên địa bàn quận 11 TPSG, khi đi ngang đường Lê Đại Hành, vào buổi tối, khúc giao lộ Thuận Kiều, Trần Quý, Hòa Hảo, bất kỳ ai cũng có thể thấy trước con hẻm 66 lúc nào cũng có thực khách ngồi kín những bàn ăn. Và ai cũng dễ tưởng rằng đó là khách của những xe bán thức ăn gần đó, nhưng không phải. Đó là khách đến ăn mì Xiêu Ký
Tại ngoại thành Sài Gòn và thành phố Mỹ Tho, thực khách thích các món đặc sản thường gặp một nhóm người bán rắn, bò cạp. Đó là những người làm nghề "đặc sản di động", họ nói rằng do có nghề gì khác để làm kế sinh nhai, một số nên mới chấp nhận cái nghề cực khổ và nguy hiểm này. Báo Người Lao Động viết về kế mưu sinh của những này như sau.
Tại miền Tây Nam phần, vào mùa nước nổi hằng năm, nước từ thượng nguồn sông Cửu Long đổ về ban phát nguồn lợi tôm cá rất dồi dào cho người dân đồng bằng Nam phần. Lúc này, người nông dân chỉ cần chống chiếc xuồng ra đồng để giăng câu, thả lưới bắt cá, đặt lọp bắt tép là có thể nuôi sống cả gia đình sau mùa lúa.
Theo báo quốc nội, tại các trường tiểu học và trung học cơ sở (lớp 6-9) ở VN, nhiều giáo viên đã "sáng tạo" một số kiểu truy bài hành hạ con trẻ mà học sinh rất sợ. Đó là những kiểu truy bài, dò bài phản tác dụng giáo dục. Báo Người Lao Động ghi nhận về hiện trạng này như sau.
Trên địa bàn tỉnh Vĩnh Phúc, miền Bắc VN, có khu nghĩa trang Thanh Tước, huyện Phú Yên, có cả một xóm chuyên "phục vụ" cho dân tài xế chạy xe đò với những cô gái từ nhiều nơi đổ về. Sáng trưa, chiều, tối, xóm luôn đông khách và hoạt động khá công khai. Báo Hạnh Phúc-Gia Đình ghi nhận về xóm này như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.