Hôm nay,  

Đập Vỡ Đá Để Trồng Hoa

20/01/201100:00:00(Xem: 4283)
Đập Vỡ Đá Để Trồng Hoa

Bạn,
Theo báo Sài Gòn, trên địa bàn tỉnh Lâm Đồng,có làng hoa Hiệp An thuộc huyện Đức Trọng là nơi cung cấp lượng hoa layơn cho thị trường tết lớn nhất VN nhưng ít người biết rằng, vùng đất chỉ cách TP Đà Lạt khoảng 20km này trước đây là một triền đồi dày đặc đá và hiện nay người dân ở làng hoa này vẫn ngày ngày khổ công vỡ đá để trồng hoa. Báo SGGP ghi nhận toàn cảnh về làng hoa này qua đoạn ký sự như sau.
Phóng viên đến làng hoa Hiệp An trong những ngày giáp Tết Tân Mão. Những vườn hoa layơn trải dài theo tuyến quốc lộ 20 đang vươn cành, chuẩn bị đến độ thu hoạch phục vụ thị trường tết. Phó Chủ tịch ủy ban xã Hiệp An Lê Thị Hà cho biết, cả xã có trên 2 ngàn 700 gia đình cư dân, chủ yếu sống bằng nghề trồng rau, hoa. Tùy thời điểm, người dân chọn trồng rau hay hoa nhưng vụ tết, hầu hết trồng hoa layơn. Nhờ điều kiện khí hậu phù hợp và kinh nghiệm sản xuất hoa hàng chục năm,vựa hoa Hiệp An đang chi phối thị trường hoa layơn tết của cả VN với sản lượng hàng năm khoảng 62 triệu cành. Nhưng chặng đường xây dựng được làng hoa trù phú này không hề đơn giản. Trong ký ức của những người khai sơn mở đất, cách đây vài chục năm, vùng đất dưới chân núi Voi huyền thoại này là một "cao nguyên đá". Đá lớn, đá bé, đá nổi, đá chìm. Có những tảng đá sừng sững như căn nhà, đục đẽo hàng chục năm vẫn chưa hết.

Ông Mười Hưng, một trong những người đến lập cư sớm nhất ở vùng đất Tân An nhớ lại, cách đây hơn 20 năm, khi gia đình ông đến lập nghiệp, muốn tìm một chỗ đất bằng phẳng để dựng nhà cũng hết sức khó khăn. Còn hoa màu phải trồng xen giữa đá. Thế rồi, vợ chồng, con cái cùng quyết tâm ra sức dỡ đá, dọn vườn. Đá to thì đục, chẻ để làm nhà, đá nhỏ khuân chất làm bờ taluy hoặc làm đường, có những tảng nằm chìm dưới đất phải đào lên, thuê thợ chẻ nhỏ mới vận chuyển được. Dọn đá đến đâu hoa mọc lên đến đó, ban đầu trồng ít hoa cúc, layơn và đến nay đã trở thành vườn thiên điểu rộng 6.000m², mỗi tháng thu trên 10 triệu đồng. Dẫn phóng viên thăm bờ taluy bằng đá dài cả trăm mét, dày 3m, cao trên 2m, ông Mười Hưng nói: "Số đá này chỉ là phần nhỏ, lượng đá mà gia đình tôi đã khai phá nhiều hơn thế cả chục lần. Vườn nhà tôi đến nay coi như tạm ổn, chứ nhiều bà con khác vẫn phải tiếp tục bỏ nhiều công sức để cải tạo vườn". Quả vậy, cách đó không xa, gia đình ông Nguyễn Văn Đức đang cần mẫn đào đất, chẻ đá. Ông Đức cho biết, trước đây do lao động thủ công, chưa có máy móc nên chỉ dọn được số đá nhỏ, những tảng to phải đào hố chôn xuống để có đất trồng hoa. Nay có điều kiện mới thuê máy múc lên, chẻ nhỏ để làm đường và xây bờ rào.
Bạn,
Cũng theo báo SGGP, có máy móc nhưng việc chẻ đá tại vùng này cũng không dễ dàng, nhiều thợ đá đến đây nhưng đều "chào thua", giờ chỉ còn một người trụ lại là cư dân Trương Văn Thành, từ Quảng Ngãi vào. Chính vì vậy, hơn 20 năm nay, cư dân này phải lên lịch, lần lượt đục chẻ hết vườn của nhà này đến vườn nhà khác ở làng hoa này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Quốc doanh có nhiều dự án đầu tư ra nước ngoài, nhiều dự án có lời đã giảm và các dự án lỗ lại tăng…
Câu chuyện ô nhiễm môi trường càng lúc càng bi thảm… không chỉ thiên nhiên làm cho đời sống gian nan hơn, ngay chính con người cũng làm thêm tệ hại.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Trong khi đội tuyển Việt Nam thắng đội Indonesia với tỷ số cách biệt, một tin buồn cho ngành du lịch y tế Việt Nam là một Việt Kiều về Sài Gòn căng da mặt và chết cũng vì ca giải phẫu của bệnh viện thẩm mỹ…
Cổ vật rồi cứ chắp cánh bay xa… vĩnh viễn xóa đi những quá khứ văn hóa.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Cứ vào ngày 11 tháng 10 hàng năm, thế giới lại đón Ngày Quốc Tế Trẻ Em Gái (International Day of the Girl Child), còn gọi là Ngày Trẻ Em Gái (Day of Girls) – một ngày để gây ý thức về các vấn đề mà 1.1 tỷ bé gái trên thế giới phải đối diện, và cũng là ngày để tăng thượng quyền trẻ em, đặc biệt là quyền trẻ em gái.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.