Hôm nay,  

Dân Khốn Khổ Vì Voi

28/01/201100:00:00(Xem: 5478)
Dân Khốn Khổ Vì Voi

Bạn,
Theo báo Sài Gòn, tại miền Tây Nguyên, hiện nay không phải là mùa thu hoạch nông sản, nhưng đàn voi rừng vẫn liên tiếp về quậy phá ở huyện Ea Súp, tỉnh Đắc Lắc gây hoang mang cho người dân. Theo các nhà khoa học thì không nghi ngờ gì nữa, đây chính là phản ứng khi đàn voi rừng bị con người dồn ép đến đường cùng. Báo Lao Động ghi nhận về thảm họa này qua bản tin như sau.
Từ 14/1 đến nay, trên địa bàn tỉnh Đắc Lắc, đàn voi rừng khoảng 8 con lại liên tiếp xuất hiện tại tiểu khu 222, xã Ya T' mốt, huyện Ea Súp. Ông Cao Văn Ba, phó giám đốc Công ty Đức Tâm, cho biết: "Khoảng 21 giờ đến 4 giờ sáng hôm sau, đàn voi này thường sục vào các lán trại của Cty, giẫm đạp và gầm rú inh ỏi khiến nhiều công nhân hoảng sợ bỏ chạy". Hiện tượng này trái ngược với quy luật xuất hiện của voi rừng, vì thông thường chúng chỉ ra vùng canh tác của người dân vào mùa thu hoạch để tìm kiếm thức ăn.

Ngoài Ya T' mốt, các xã Ia J' lơi, Ia R' vê và Ya Lốp (huyện Ea Súp) cũng là địa bàn thường xuyên bị voi rừng về quậy phá. Năm 2008, khu vực này có 42.8ha cây trồng bị voi "thu hoạch"; năm 2009 là 48ha, năm 2010 là 40ha. - Chủ tịch xã Ia R' vê tên là Lê Thanh Hải- cho biết: "Vào mùa thu hoạch, xã thường phải huy động hàng trăm người thức trắng đêm để xua voi. Nhưng các biện pháp cổ truyền như dùng loa phóng thanh, động cơ môtô, máy nổ, đốt đất đèn tạo tiếng nổ và ánh sáng... đều không còn tác dụng vì voi đã quá quen". Từng có đề nghịlàm hàng rào lưới điện để cản voi, song không thể thực hiện do voi rừng xâm nhập từ nhiều hướng khác nhau. Trước sự tàn phá ngày càng khốc hại, đặc biệt là dấu hiệu ngày càng hung dữ của voi, ủy ban huyện Ea Súp - cũng đã từng kiến nghị... di chuyển đàn voi đi nơi khác.
Kết quả nghiên cứu do tiến sĩ Bảo Huy, Đại học Tây Nguyên, cho thấy, thảm trạng trên là hậu quả của việc di cư tự do, chặt phá rừng lấy đất canh tác, đặc biệt là các dự án chuyển đổi rừng nghèo sang trồng cây caosu ở Ea Súp. Các hoạt động này làm địa bàn cư trú của voi bị thu hẹp, chia cắt, làm mất hành lang di chuyển theo mùa, tìm kiếm thức ăn và gặp gỡ giao phối của voi. Ít nhất 3 đàn voi rừng với số lượng khoảng 28 - 47 con trong lâm phần các công ty lâm nghiệp Ya Lốp, Ea H' mơ, Chư Phả không còn đường di chuyển ra ngoài.
Bạn,
Cũng theo báo Lao Động, phía Bắc của khu vực này là nương rẫy bạt ngàn của người dân tỉnh Gia Lai trong khi phía đông, phía tây, phía nam cũng là vùng canh tác của người dân Ea Súp và các đơn vị quân đội CSVN. Bị cô lập trong vùng rừng chật hẹp, thiếu thức ăn, nước uống và muối khoáng nên đàn voi phải tràn ra nương rẫy, vùng khai hoang của các doanh nghiệp.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Văn bằng đại học trên nguyên tắc sẽ mở ra nhiều cánh cửa thành công, vì nó không chỉ làm cho người giữ văn bằng niềm tự hào vì đứng biệt lập với đám đông đa số, nhưng cũng chứng tỏ một tri thức cần thiết cho một số việc chuyên môn.
Đó là một chữ lạ, “truyện ngôn tình.” Thực ra, thể văn chương này không lạ. Nhưng lạ chỉ là, khi thể truyện này tạo thành một niềm say mê cho tuổi trẻ Việt Nam một cách bất thường. Chúng ta có thể thắc mắc: tại sao tuổi trẻ quay đầu với xã hội, và để rồi vùi đầu vào trang sách truyện ngôn tình?
Có những chuyện không thể cứ để xảy ra hoài. Bởi vì, người xưa nói, như chim thoát chết sau khi bị tên bắn, từ đó về sau hễ gặp cành cong là nghĩ tới cung. Người tất nhiên cũng có những nỗi quan tâm tương tự.
Công ty nào cũng thế, luôn luôn đòi hỏi người lao động phải có khả năng hoàn tất công việc được giao phó. Nghĩa là, đúng nghề, đúng việc.
Cuộc đời luôn luôn đổi dời. Không có gì bất biến, trường cửu. Tuổi thanh xuân của chúng ta rồi già, rồi suy yếu. Những ngôi làng tại Việt Nam cũng thế, những nét truyền thống mờ nhạt dần. Tất nhiên là, đổi mới phaỉ có tốt và cả xấu, ai cũng biết.
Một thời chúng ta nhìn các thầy giáo, cô giáo như những vị thần linh... nhưng bây giờ thì không như thế nữa.
Một thời, chúng ta từng ngồi đọc sách ở các thư viện Sài Gòn. Nơi đó, thời đó, chữ nghĩa còn là cái gì rất mực thiêng liêng.
Hãy hình dung rằng, khi các em bé tiểu học đọc sử, nhìn hình Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Nữ Tướng Bùi Thị Xuân... cỡi voi, chỉ huy quân binh ra chiến trường... và rồi sẽ hỏi, xem con thú gì khổng lồ lạ kỳ, đang sử dụng thay cho ngựa chiến...
Có những điều như dường bất khả vẫn xảy ra trong đời naỳ. Không, chúng ta không bàn chuyện phép lạ, hay bất kỳ những gì siêu nhiên nơi đây. Chỉ bàn về cõi người của mình thôi.
Chúng ta đang sống trong một thời lắm bệnh, và do vậy để chữa lắm bệnh tất phải có thuốc đa dụng, đa năng... Làm sao tìm ra phương thuốc đa dụng,đa năng?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.