Hôm nay,  

Ca Sĩ ‘ôm’ Cột Điện

18/02/200600:00:00(Xem: 6599)
Bạn,

Theo báo quốc nội, gần đây, tại thành phố Sài Gòn bỗng nở rộ xu hướng 'tiếp thị" hình ảnh, album các ca sĩ trên các cột điện. Những tên gọi như "ca sĩ leo cột điện", "ca sĩ ôm cột điện"... cũng mau chóng xuất hiện để "khai sinh" cho xu hướng này. Cột điện giờ đây đã là "thế tam quốc" của ca sĩ, khoan cắt bê tông và liên minh những dịch vụ chữa bệnh thầm kín "đánh" nhau quyết liệt. Còn bộ mặt thành phố thì chịu đủ cái "trận địa" tèm hem, ô hợp và loạn xà ngầu này. Báo Thanh Niên ghi nhận thực trạng này như sau.

Xưa nay, ngẫm cột điện là "lãnh địa" riêng của "khoan cắt bê tông", "rút hầm cầu", "chữa bệnh sinh lý"... Địa bàn, vị thế đã chia, dầu chướng mắt khó coi muốn dẹp nhiều lần nhưng cũng khó. Nhưng gần đây trên các cột điện lại xuất hiện tràn lan, nhan nhản hình poster của các ca sĩ. Dưới dòng chữ "tiếp thị" chữa bệnh sinh lý thì trên là poster ca sĩ. Bên dòng chữ "tiếp thị" rút hầm cầu là poster ca sĩ. Ca sĩ ra album dán poster trên cột điện. Ca sĩ tổ chức liveshow cũng dán cột điện. Nhiều ca sĩ làm chương trình cũng dán poster trên cột điện. Cái cột điện lâu nay lạnh lẽo, ù lì, dù có mạnh cỡ... khoan cắt bê tông đi nữa nhưng bị "quảng cáo" chữa bệnh thầm kín lâu ngày thì chắc nhìn bề ngoài như thế chứ bên trong cũng... yếu, vậy mà giờ đây hóa rôm rả, đông vui cùng ca sĩ, cùng các chương trình nghệ thuật

Tất nhiên, nói vậy chứ xưa nay có luật nào quy định hẳn hòi rằng cột điện là "lãnh địa" riêng của những dịch vụ tiếp thị thiếu tế nhị hết chỗ nói kia mà không có phần cho các ca sĩ đâu" Cột điện ù lì trên phố có của riêng ai, ai nhanh chân nhanh tay hơn là được. Mấy nhà hàng, trung tâm dịch vụ, khoan cắt bê tông... vì không có tiền quảng cáo mới phát tờ rơi, mới dán cột điện. Vậy ca sĩ nếu chưa đủ nội lực, không đủ kinh phí để tự lăng-xê thì chọn "công nghệ poster dán cột điện" thôi, vừa rẻ tiền, vừa dễ gần công chúng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Mà nếu là ca sĩ mà dán mấy chỗ hẻm hóc thì ai biết " Nên phải dán chỗ đông người qua lại nhất, ở những con đường lớn nhất cỡ CM Tháng Tám, Điện Biên Phủ, Nguyễn Thị Minh Khai, Nguyễn Văn Trỗi... như vậy mới chịu.

Bạn,

Báo TN viết tiếp: Cái poster ca sĩ cứ đập vào mắt người đi đường vốn đã chướng mắt, khi xé đi vẫn để lại những mảng tróc lở lem nhem rất mất mỹ quan thành phố. Chưa kể poster lâu ngày bị nắng mưa làm cho tả tơi, vàng ố, bị các fan vui tay vẽ thêm râu, thêm nốt ruồi... thật thiếu thẩm mỹ. Chưa kể có nhiều poster của ca sĩ này cố ý dán đè lên poster ca sĩ kia, cạnh tranh quyết liệt, nghẹt thở khiến cây cột điện "yếu" lại càng thêm "yếu", giơ mặt chịu đủ rồi khóc thầm chứ biết kêu ai.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo SGGP, trong lúc nhiều quận nội thành, huyện ngoại ô của thành phố Sài Gòn đang tập trung chống ngập do nước mưa chưa xong, thì những ngày vừa qua hiện tượng ngập lụt do triều cường đang ngày lan ra diện tích rộng với mức độ thiệt hại ngày càng cao. Đợt triều cường trong những ngày vừa qua đã làm vỡ nhiều tuyến đê bao
Theo báo Đồng Nai trích dẫn tài liệu từ "Gia Định thành thông chí" của Trịnh Hoài Đức, vào hậu bán thế kỷ 17, trong cuộc hành trình phương Nam, các thế hệ di dân người Việt với phương tiện chính yếu là thuyền, ghe, xuồng... theo thủy triều ngược dòng Đồng Nai vào định cư ở các giồng đất hai bên bờ. Do đây là những nơi sẵn nước ngọt dùng cho sinh hoạt
Trên địa bàn các tỉnh miền Trung, có nhiều giáo đường, chùa cổ nổi tiếng. Riêng tại tỉnh Phú Yên, có chùa Đá Trắng là trong những 1 di tích lịch sử văn hóa. Nhiều câu chuyện xung quanh ngôi chùa này đã trở thành những điển tích không chỉ về mặt tôn giáo mà còn mang đậm bản sắc văn hóa.
Trong hệ thống sông ngòi thuộc miền Đông Nam phần, sông Thị Vải có chiều dài 76 km, chảy qua địa bàn các tỉnh Đồng Nai, Bà Rịa -Vũng Tàu và TPSG. Con sông này từ bao đời đã cung cấp một lượng lớn nguồn lợi thủy sản. Theo người dân sở tại, từ khi các nhà máy công nghiệp mọc lên dọc theo dòng sông này,cũng là lúc cuộc sống và sức khỏe của họ bị đe dọa bởi sông Thị Vải
Theo ghi nhận của báo Pháp Luật TPSG, cho đến nay, cá ngựa vẫn là một trong những môn thể thao hiếm hoi được phép cá cược tại Việt Nam. Tại mã trường Phú Thọ, đại đa số "tuyệt phích" (ngôn ngữ chuyên môn trong giới cá ngựa đặt cho những tay đánh cá) vẫn là những người lao động bình thường ở địa bàn thành phố Sài Gòn và Long An.
Hàng ngày, tại các bến xe trên địa bàn thành phố Sài Gòn, trong số hàng ngàn hành khách từ các tỉnh đến, luôn có những lao động nghèo ở vùng quê. Họ đi một mình, hoặc mang theo cả gia đình. Đến Sài Gòn mưu sinh mỗi người mỗi nghề, và có những nghề thu hút cả gia đình, thân quyến như nghề bán vé số dạo, bán ve chai. Với họ, dù phải sống lam lũ
Theo báo Lao Động, tại các khu công nghiệp, khu chế xuất thuộc địa bàn thành phố Sài Gòn, các nữ công nhân không chỉ đối mặt với cảnh nghèo ngay trong môi trường sống, họ đã phải chống chọi với nhiều nỗi lo: lo trộm cắp như rươi trong khu công nhân, lo kiếm người yêu nhưng khổ thay thường bị lừa, lo thân gái đi làm về khuya, lo giải quyết hậu quả từ những cuộc tình vội vã.
Theo ghi nhận của báo Cần Thơ, nguy cơ bùng phát dịch cúm gia cầm vẫn đang treo lơ lửng ở nhiều địa phương vùng miền Tây Nam phần VN. Nhiều gia đình nông dân trước đây chuyên sống bằng nghề nuôi gia cầm- nhất là nuôi vịt đàn - vẫn đang khốn khó khi phải tạm ngưng chăn nuôi mà chưa biết chuyển sang nghề gì để mưu sinh.
Trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên-Huế, có 1 ngôi làng cổ được thành lập hơn 530 năm. Đó là làng cổ Phước Tích nằm trong địa phận xã Phong Hòa, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên- Huế. Theo sử sách và gia phả các dòng họ còn lưu lại thì làng Phước Tích ngày nay được thành lập từ năm 1470, dưới triều vua Lê Thánh Tông.
Theo báo Thanh Niên, trên địa bàn tỉnh Phú Yên có 1 xóm mà cư dân luôn có nét buồn buồn, chẳng ai cười cho thoải mái. Điều này là do răng của người dân nơi đây đều bị đen xỉn, ố vàng và dễ bị gãy, rụng. Cư dân địa phương gọi cái xóm nàyvới cái tên hóm hỉnh "xóm... cười mỉm", dù xóm này có tên theo địa danh hành chính là xóm Trường, thôn Phú Xuân B, xã Xuân Phước, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.