Hôm nay,  

Ca Sĩ ‘ôm’ Cột Điện

18/02/200600:00:00(Xem: 6676)
Bạn,

Theo báo quốc nội, gần đây, tại thành phố Sài Gòn bỗng nở rộ xu hướng 'tiếp thị" hình ảnh, album các ca sĩ trên các cột điện. Những tên gọi như "ca sĩ leo cột điện", "ca sĩ ôm cột điện"... cũng mau chóng xuất hiện để "khai sinh" cho xu hướng này. Cột điện giờ đây đã là "thế tam quốc" của ca sĩ, khoan cắt bê tông và liên minh những dịch vụ chữa bệnh thầm kín "đánh" nhau quyết liệt. Còn bộ mặt thành phố thì chịu đủ cái "trận địa" tèm hem, ô hợp và loạn xà ngầu này. Báo Thanh Niên ghi nhận thực trạng này như sau.

Xưa nay, ngẫm cột điện là "lãnh địa" riêng của "khoan cắt bê tông", "rút hầm cầu", "chữa bệnh sinh lý"... Địa bàn, vị thế đã chia, dầu chướng mắt khó coi muốn dẹp nhiều lần nhưng cũng khó. Nhưng gần đây trên các cột điện lại xuất hiện tràn lan, nhan nhản hình poster của các ca sĩ. Dưới dòng chữ "tiếp thị" chữa bệnh sinh lý thì trên là poster ca sĩ. Bên dòng chữ "tiếp thị" rút hầm cầu là poster ca sĩ. Ca sĩ ra album dán poster trên cột điện. Ca sĩ tổ chức liveshow cũng dán cột điện. Nhiều ca sĩ làm chương trình cũng dán poster trên cột điện. Cái cột điện lâu nay lạnh lẽo, ù lì, dù có mạnh cỡ... khoan cắt bê tông đi nữa nhưng bị "quảng cáo" chữa bệnh thầm kín lâu ngày thì chắc nhìn bề ngoài như thế chứ bên trong cũng... yếu, vậy mà giờ đây hóa rôm rả, đông vui cùng ca sĩ, cùng các chương trình nghệ thuật

Tất nhiên, nói vậy chứ xưa nay có luật nào quy định hẳn hòi rằng cột điện là "lãnh địa" riêng của những dịch vụ tiếp thị thiếu tế nhị hết chỗ nói kia mà không có phần cho các ca sĩ đâu" Cột điện ù lì trên phố có của riêng ai, ai nhanh chân nhanh tay hơn là được. Mấy nhà hàng, trung tâm dịch vụ, khoan cắt bê tông... vì không có tiền quảng cáo mới phát tờ rơi, mới dán cột điện. Vậy ca sĩ nếu chưa đủ nội lực, không đủ kinh phí để tự lăng-xê thì chọn "công nghệ poster dán cột điện" thôi, vừa rẻ tiền, vừa dễ gần công chúng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Mà nếu là ca sĩ mà dán mấy chỗ hẻm hóc thì ai biết " Nên phải dán chỗ đông người qua lại nhất, ở những con đường lớn nhất cỡ CM Tháng Tám, Điện Biên Phủ, Nguyễn Thị Minh Khai, Nguyễn Văn Trỗi... như vậy mới chịu.

Bạn,

Báo TN viết tiếp: Cái poster ca sĩ cứ đập vào mắt người đi đường vốn đã chướng mắt, khi xé đi vẫn để lại những mảng tróc lở lem nhem rất mất mỹ quan thành phố. Chưa kể poster lâu ngày bị nắng mưa làm cho tả tơi, vàng ố, bị các fan vui tay vẽ thêm râu, thêm nốt ruồi... thật thiếu thẩm mỹ. Chưa kể có nhiều poster của ca sĩ này cố ý dán đè lên poster ca sĩ kia, cạnh tranh quyết liệt, nghẹt thở khiến cây cột điện "yếu" lại càng thêm "yếu", giơ mặt chịu đủ rồi khóc thầm chứ biết kêu ai.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo các trung tâm giới thiệu việc làm trên địa bàn thành phố Sài Gòn, nhu cầu tuyển người giúp việc nhà tại các gia đình ở các quận nội thành rất lớn nhưng không tìm đủ người. Trước thực tế khó tìm được người giúp việc nhà ở luôn trong nhà, nhiều gia đình chuyển hướng tìm người giúp việc đến làm theo giờ. Theo họ, tuyển lao động làm việc theo giờ có nhiều cái lợi như đỡ phải lo ăn, ở và chi phí thấp hơn nhiều.
Theo báo Người Lao Động, hơn 1 năm trở lại đây, tranh được bày bán ở phố cổ Hội An, tỉnh Quảng Nam, đột ngột rớt giá, nguyên nhân là bởi hiện tượng tranh nhái tràn lan. Theo 1 họa sĩ có thâm niên trên 35 năm trong nghề, 5 năm trước đây các phòng tranh ở Hội An không có tranh nhái. Du khách rất an tâm khi mua tranh và tranh bán cũng rất chạy.
Theo báo SGGP, tại Sài Gòn, mỗi năm có thêm hàng ngàn phòng học mới nhưng các cơ quan ngành giáo dục tại các quận, huyện năm nào cũng than thiếu phòng học, người dân phiền vì sĩ số học sinh của các lớp học đã "quá tải". Trình bày về hiện trạng trường lớp tại các quận, huyện của SG, báo SGGP ghi nhận rằng chỉ trừ một vài huyện ngoại thành không bị áp lực tăng dân số
Tại miền Đông Nam phần, có xã Phú Lộc là một trong nhiều xã ở huyện Tân Phú (tỉnh Đồng Nai) là "miền đất hứa" của bò cạp. Ở vùng đất đá này, bò cạp sinh sôi nhiều đến mức người dân địa phương có thể tìm thấy chúng bất kỳ chỗ nào, nhất là dưới các tảng đá lớn.Trước đây, cứ sau mỗi trận mưa to là bò cạp "tung tăng" khắp nơi, người dân phải tránh.
Theo ghi nhận của báo SGGP, tại miền Tây Nam phần VN, xăng dầu, đường cát, hàng điện máy, điện thoại di động, thuốc lá, vải... ở khu vực biên giới Việt Nam và Cam Bốt đang chênh lệch giá rất cao. Hàng lậu vì thế đang tràn về như nước lũ, xâm nhập ào ạt vào thị trường nội địa. Báo SGGP ghi nhận hiện trạng này như sau.
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, tại các trường đại học của VN, dường như nghiên cứu khoa học chỉ là công việc "tay trái" của các giảng viên , khi trung bình cứ hai, ba giảng viên mới có một người "liên quan" đến các công trình nghiên cứu. Đa số các giảng viên làm công việc mà một số nhà giáo dục gọi là "thợ dạy". Báo TT ghi nhận thực trạng này như sau.
Trên địa bàn thành phố Sài Gòn, 65 năm nay tồn tại một làng mà hầu hết trai tráng sống bằng nghề lặn tìm sắt thép phế liệu. Làng lặn hiện đã trở thành khu phố, nhưng trông vẫn chẳng khác gì những ngôi làng miệt sông nước miền Tây với những chiếc ghe neo san sát dưới sông, còn trên bờ là những ngôi nhà tuềnh toàng.
Theo báo Tuổi Trẻ, trong những ngày vưà qua, tại miền Tây Nam phần, đại dịch bướm đã khiến người dân tỉnh Hậu Giang thức trắng "đánh đàn" vì ngứa. Tại thị xã Vị Thanh, dịch bướm đã hoành hành từ một tháng này, nhiều người dân trong thị xã khổ vì bị bướm bám theo gây ngứa. Báo TT ghi nhận tình trạng dịch bướm tại địa phương này như sau.
Tại phường 4 quận 8 thành phố Sài Gòn, có 1 lớp học rất đặc biệt do 1 nữ giáo viên già phụ trách. Lớp học này là chiếc phao cứu sinh cho những đứa trẻ không có điều kiện đến trường, cho dù là trường bổ túc. Với 1 ngàn/buổi học, có học sinh đã học hết lớp 4, rồi vào lớp 5 bổ túc, sau đó học tiếp lên trung học. BáoNgười Lao Động viết về lớp học này như sau.
Theo báo quốc nội, trong năm 2003, công suất bia của cả VN đạt 1.29 tỷ lít, đến năm 2004 đã vượt lên 1.37 tỷ lít. Dự kiến năm 2005 sản lượng bia của toàn VN vượt xa mức 1.5 tỷ lít. Về tình hình kinh doanh, trong những năm qua đã có hàng chục nhà máy bia địa phương được đầu tư để rồi thua lỗ, vì không chen chân tìm được chỗ đứng trên thị trường.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.