Hôm nay,  

Cá Độ Túc Cầu Ở Đà Lạt

10/05/200400:00:00(Xem: 6004)
Bạn,
Theo báo Thanh Niên, tại thành phố Đà Lạt, chuyện cá độ túc cầu đã trở thành chuyện hàng ngày, và trò cờ bạc này diễn ra mọi lúc, mọi nơi, thu hút đông đảo thanh niên, sinh viên. Phóng viên báo TN viết như sau.
Tối thứ 7, phóng viên không quên kéo theo B- một "đại ca" trong cá độ đi xem đá bóng. "Sà" vaò một quán cà phê trên đường Nguyễn Công Trứ, chúng tôi chọn một bàn trong góc. Tuy chưa vào trận đấu nhưng ở đây thật đông đúc. Mỗi người đều vào quán chọn cho mình một chổ ngồi hợp lý và dĩ nhiên với vẻ mặt đầy lo âu. B cho biết, xem bóng đá ở những quán cà phê như thế này chưa "xi nhê" gì, theo B ở Đà Lạt có một nơi có thể thoả mãn nhu cầu của khách xem bóng đá là rạp chiếu phim GP trên đường Phan Đình Phùng. Rời quán cà phê, chúng tôi lên đây mua vé vào xem (10 ngànđồng/vé). Phải nói mùa ế ẩm phim màn ảnh rộng, rạp chiếu phim đã "chớp" đúng thời cơ chuyển qua kinh doanh dịch vụ truyền hình trực tiếp bóng đá trong nước và quốc tế. Dù bên ngoài có ghi "Cấm mọi hình thức cá độ", và bên trong rạp dòng chữ "Xin vui lòng không hút thuốc", nhưng thật ra bảng để... cho vui chứ chẳng ai để mắt đến, vì trong rạp mù mịt khói thuốc lá cùng vẻ mặt người nào cũng nặng trĩu, đầy lo âu. Ba màn hình (một màn hình lớn 300 inch, một cái nhỏ hơn và cuối cùng là cái tivi khá lớn). Ơû đây có thể truyền hình trực tiếp một lúc cả 2 trận đấu trùng giờ để cho tiện khách theo dõi... tỉ số. Tối 24/4 có 3 trận đấu nên rạp mở cửa suốt đêm để đáp ứng nhu cầu của khách, kể cả phục vụ thức ăn khuya. Nhiều đêm rạp đông đến mức bãi giữ xe bên ngoài chật kín, tràn xuống cả lòng đường. Vừa xong trận đấu thứ nhất, người ngồi bên tôi trạc 35 tuổi rút điện thoại than vãn với một người bạn: "Trận này kèo trên chết hết rồi mày ơi". Rất nhiều người rút tiền ra chung ngay tại chổ. Liền sau cuộc tranh cãi về những trận đấu tiếp đến, "các con bạc" chung tiền ngay, mà không cần phải qua "vệ tinh" nào cả, dĩ nhiên họ luôn biết rõ nhau. Đ vừa cá độ 5 "chai" với một người cạnh bên. Khi đưa tiền, Đ vẻ mặt giận dữ chửi thề: "Tao nói cho mày biết, đúng 7 giờ sáng mai sẽ chung tiền, nếu không thì đừng trách. Lần trước mày đã "ù" của tao rồi".

Bạn,
Báo TN viết tiếp: Dù sắp bước vào mùa thi, nhưng khá nhiều sinh viên ở trường ĐH Đà Lạt lại chú tâm "một cách triệt để" vào bóng đá. Thậm chí nhiều sinh viên còn phát biểu: "Thi thì có thể thi lại, chứ trận đấu qua đi, đâu thể đá lại được"". T- sinh viên khoa toán tin năm 4, nhưng lại "đầu quân" vào năm thứ 3 và có nguy cơ tiếp tục "tụt hạng". Thế mà T vẫn nhỡn nhơ "chơi bóng đá, ăn bóng đá và ngủ cũng với bóng đá". Còn Q- khoa quản trị kinh doanh, mặc dù không mê quả bóng lăn là mấy nhưng vào đầu năm gia đình cho 1 triệuđồng để đóng tiền học phí thì chỉ trong một phút tuỳ hứng, 1 "chai" ấy trở thành "em như chim bay xa".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Quốc doanh có nhiều dự án đầu tư ra nước ngoài, nhiều dự án có lời đã giảm và các dự án lỗ lại tăng…
Câu chuyện ô nhiễm môi trường càng lúc càng bi thảm… không chỉ thiên nhiên làm cho đời sống gian nan hơn, ngay chính con người cũng làm thêm tệ hại.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Trong khi đội tuyển Việt Nam thắng đội Indonesia với tỷ số cách biệt, một tin buồn cho ngành du lịch y tế Việt Nam là một Việt Kiều về Sài Gòn căng da mặt và chết cũng vì ca giải phẫu của bệnh viện thẩm mỹ…
Cổ vật rồi cứ chắp cánh bay xa… vĩnh viễn xóa đi những quá khứ văn hóa.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Cứ vào ngày 11 tháng 10 hàng năm, thế giới lại đón Ngày Quốc Tế Trẻ Em Gái (International Day of the Girl Child), còn gọi là Ngày Trẻ Em Gái (Day of Girls) – một ngày để gây ý thức về các vấn đề mà 1.1 tỷ bé gái trên thế giới phải đối diện, và cũng là ngày để tăng thượng quyền trẻ em, đặc biệt là quyền trẻ em gái.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.