Hôm nay,  

Vùng Đất Chết

01/06/201100:00:00(Xem: 5189)

Vùng Đất Chết

Bạn,

Theo báo Sài Gòn, tại khu vực ngoại thành Đà Nẵng, trên địa bàn huyện Hòa Vang, có 10 mỏ đá, 2 nhà máy gạch, 1 nhà máy than cùng một số nhà máy bê tông nằm bao quanh hai ngôi làng Phước Hậu và Phước Thuận (xã Hòa Nhơn) khiến nơi đây quanh năm ngập ngụa trong khói bụi, tiếng ồn, ruộng đất bị phủ kín bởi bụi đá đành bỏ hoang. Giờ đây, 2 ngôi làng chẳng khác nào... vùng đất chết. Báo SGGP ghi nhận về thực trạng này qua bản tin như sau.

Trong những ngày mùa hè nắng rát, con đường dài gần 3km nối từ QL 14B vào Phước Thuận ngập trong bụi bởi hàng chục chiếc xe ben chở đất đá nối đuôi nhau ra vào. Nắng nóng cộng với bụi đất đá bay mù mịt càng làm không khí ở đây ngột ngạt, khó thở. Nhà cửa 2 bên đường cửa đóng kín mít, cả khu vực bị phủ một lớp bụi xám xịt. Đang lúi húi lau dọn bàn thờ chuẩn bị đám giỗ mẹ, ông Đặng Khôi (đội 5, thôn Phước Thuận) than: "Chỉ cái bàn thờ thôi mà tôi lau dọn cả buổi chưa xong. Bụi phủ kín tất cả. Lau xong, quay lại thì bụi đã bám vào. Ngay bữa cơm ăn cũng không ngon miệng vì bụi. Mỗi ngày, chúng tôi phải quét nhà, lau bàn, tủ cả chục lần, nhưng cứ như dã tràng xe cát. Sống thế này sao chịu nổi!". 

Vào sâu trong làng Phước Hậu đúng giờ trưa, giờ chuẩn bị nổ mìn khai thác đá. Cái nắng như thiêu như đốt cộng với tiếng chát chúa của mìn phá đá làm cho nơi đây chẳng khác nào vùng chiến sự. Mìn nổ xong bụi bay mù trời, gặp gió thổi hết xuống làng, dân ở đây hít cả. Phước Thuận hay Phước Hậu giờ đây cây cỏ xác xơ, lúa trổ đòng nhưng toàn hạt lép, chuối trồng lên cũng bị khô hơn phân nửa. Mấy hộ dân sống dưới hành lang đường điện 500kV giờ đã di dời, nhà hoang đập bỏ càng khiến hai ngôi làng càng thêm xơ xác. Ông Lê Mẫn (Phước Hậu) nói: "Quanh nhà toàn bụi, ăn cũng bụi, giặt quần áo không dám phơi vì bụi""

Nghiêm trọng hơn cả là tình trạng mất đất sản xuất khiến hàng chục gia đình cư dân hai thôn Phước Thuận và Phước Hậu như lâm vào cảnh khốn cùng. Người cố bám làng với những sào đất hiếm hoi sót lại, kẻ tha hương vào Nam lập nghiệp. Hai ngồi làng giờ đây mất hẳn nét hoang sơ tuyệt đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho thung lũng dưới chân núi này.

Bạn,

Báo SGGP dẫn lời cư dân Lưu Sự, Trưởng thôn Phước Hậu, cho hay có khoảng 60 gia đìnhn, với diện tích đất canh tác chủ yếu trồng lúa khoảng 15ha, nhưng giờ do ô nhiễm nguồn nước, đất từ các mỏ đá, lò gạch, thêm nước than đổ xuống đen kịt, bồi lấp nên cả thôn chỉ còn lại khoảng 8 héctamà sản lượng liên tục giảm. Cách đây 4 - 5 năm, ngọn núi Phước Tường sừng sững đứng trấn một góc Đà Nẵng. Nhưng giờ đây, chẳng khác nào một đại công trường loang lổ với hàng chục điểm bị cày xới không thương tiếc.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn có bao giờ nghĩ rằng chúng ta là những người ưa nhậu? Vậy mà dưới mắt nhiều người ngoại quốc, hình ảnh đàn ông Việt Nam ưa nhậu lại là ấn tượng khó quên của họ.
Đó là những chuyện diễn ra hàng ngày, quanh đây: những bữa ăn ngập đầy hóa chất. Hóa chất thực ra là một phát minh tuyệt vời của nhân loại, vì nếu không có ngành hóa học phát triển như hiện nay, khoa học không thể đem tới cho nhân loại quá nhiều tiện như như hôm nay.
Một thời, chúng ta say mê đọc truyện Tàu. Những tác phẩm kinh điển như Tam Quốc Chí, Thủy Hử, Tây Du Ký, vân vân... liên tục như được đọc từ thế hệ này sang thế hệ kia.
Những trang giấy xưa cổ, ấp ủ những thông tin quý giá về những thời xa vắng của quê nhà, đang biến dần đi.
Học sinh là người của tương lai. Đất nước sau này hưng vong đều nhờ vào các học trò đang ngồi miệt mài học ở các trường lớp. Và không giúp các em, có nghĩa là tự mình cắt đứt những mầm hưng thịnh tương lai của đất nước.
Có một kiểu nói thường nghe quen ở Sài Gòn, khi bất chợt thấy xảy ra những điều trái mắt trái tai: dzô dziên. Nghĩa là “vô duyên.”
Một thời chúng ta ngồi miệt mài đọc sách ở Thư Viện Chùa Xá Lợi, rồi ở Thư Viện Lincoln, rồi ở Thư Viện Quốc Gia... đó là chưa kể những ngày đứng bên các kệ sách Khai Trí để đọc chùa, đọc cọp. Những kỷ niệm về thời say mê sách vở như còn in đậm trong trí nhớ, bất kể những chòm tóc bạc đã phất phơ trước mắt.
Nhiều người nói rằng dân Việt Nam không có văn hóa chen lấn. Nghĩa là, không chịu đứng vào hàng, cứ chen lên trước, cứ chen vô giữa, cứ lấn cho người ta dạt ra sau để mình đứng trước. Có đúng như thế không, và tại sao?
Tại sao những chuyên gia ưu tú, những sinh viên xuất sắc lại muốn rời bỏ Việt Nam? Có phải vì quê nhà đã trở thành nơi chỉ giành những vị trí tốt cho con cháu cán bộ, và để mặc cho các sinh viên tốt nghiệp đaị học ra đường phố ngồi bán trà đá, đạp xe bán dạo cà phê?
Xiếc là một nghề khó theo đuổi. Không phải ai tập cũng được. Do vậy, khi một gánh xiếc lưu diễn vào một thành phố, ai cũng háo hức muốn xem những trò biểu diễn lạ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.