Hôm nay,  

Người Sống Với Oan Hồn

11/09/200100:00:00(Xem: 4588)
Bạn,
Nạn đói năm Ất Dậu (1945) là một trong những kiện kinh hoàng và đau thương nhất trong lịch sử dân tộc VN. Năm tháng qua đi, ngoài ký ức của những con người nay đã đến tuổi gần đất xa trời thì còn có một chứng tích nữa có thể là duy nhất nhưng đã chìm vào quên lãng ngay trong lòng Hà Nội. Đó là những ngôi mộ lớn mà năm 1951, người dân Hà Nội (lúc bấy giờ thuộc vùng Quốc gia) đã tự bảo nhau qui tập hài cốt, chôn cất tử tế và dựng một tấm bia lớn. Rồi những ngôi mộ ấy bị lãng quên giữa một nghĩa địa bỏ hoang. Mới đây, 1 phóng viên báo TT đi tìm chứng tích ấy với cái địa chỉ nghe sởn gai ốc: “bể xương”, và đã ghi lại như sau.
Một bà đứng tuổi ngỡ khách có một người thân chết vì nạn đói năm Ất Dậu, tận tình đưa đến một cái vườn nằm tận cùng một con hẻm sâu thuộc đường Kim Ngưu. Tấm bia lớn với dòng chữ đắp nổi tưởng niệm những đồng bào chết vì nạn đói 1945 vẫn nằm trong khu vườn lọt thỏm giữa những bức tường xi măng của những ngôi nhà ống cao hai ba tầng. Nơi phóng viên đứng, một cái sân xi măng liền kề tấm bia, đó chính là địa danh bể xương, một cái hầm dùng để hất xác người chết đói xuống, ăn sâu vào lòng đất 8 mét. Ngay trên mảnh vườn, chỉ cần bới qua một lớp đất mỏng là có thể thấy lớp lớp tiểu xếp lên nhau, cả ngàn số phận tang thương chen chúc nằm dưới đó. Một người đàn bà gầy guộc, chừng 40-50 tuổi, đang thắp hương bên cái miếu nhỏ trước bia. Đó là chị Trần Thị Hồng Nhung, người mà khắp xóm không ai là không biết. Có người bảo chị là người sống lẫn với ma bởi từ 15 năm nay, chị là người duy nhất giữ gìn chứng tích, chăm nom, hương khói cho những oan hồn nơi đây.

Măm 1985, hai vợ chồng anh Thắng, chị Nhung dắt díu nhau xuống khu Hợp Thiện cũ lúc này vẫn là đồng không mông quạnh dù đất nào đất nấy có chủ cả. Ít tiền, họ đành chọn mua mảnh đất xấu nhất nằm giữa những ruộng rau muống, những bãi cỏ um tùm và liền bể xương. Ban đầu chưa có tiền dựng nhà, họ quây tạm cái lều bằng ván gỗ sống trong cảnh không điện, không nước. Ngày ấy, anh đạp xích lô kiếm sống. Còn chị đi chợ bán rau, cá góp nhặt thêm chút đỉnh và bắt đầu hương khói, chăm nom người chết nằm trên mảnh đất kế bên. Hồi đó, đợt sống đô thị hóa chưa thật sự bắt đầu và hai con người sống đơn độc trên mảnh đất ấy ngót chục năm. Ngẫm lại quãng đời này, chị đúc kết thành một câu chắc nịch: “Chị sống với người chết là nhiều chứ với người sống có mấy.” Có người xuống thăm lấy làm ái ngại cho chị: “Các cháu còn nhỏ, chị vào ở trong này có còn trụ lại được không "” Ngay cô em gái dưới quê lên cũng không dám ngủ lại một đêm. Cô bảo: Anh chị ở chung với người chết như thế này biết bao giờ mới mở mày mở mặt được. Nhưng rồi vợ chồng chị cũng bán được mảnh đất phía ngoài được 4 cây vàng. Xây căn nhà nhỏ hết 2.5 cây vàng. Móng nhà liền với thành bể xương.

Cũng theo báo TT, sau khi xây căn nhà nhỏ còn thừa ít tiền, chị bàn với chồng dùng số tiền ấy lo cho người chết được mồ yên, mã đẹp. Chị ra chợ mua gom được hơn 300 cái tiểu, đánh một chuyến xe tải chở về đến đầu ngõ. Chị thuê thêm người bốc vác cùng chị tìm kiếm những hài cốt nằm dưới mãnh đất chung quanh tấm bia để xếp vào tiểu. Khổ nỗi ngày trước đây là những ngôi mộ tập thể nên giờ không thể phân biệt từng bộ hài cốt được, thôi thì đành để người chết nằm lẫn lộn với nhau. Còn gia đình chị Nhung, giờ đây, nghèo vẫn hoàn nghèo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.