Hôm nay,  

Rẻ Hơn Chiếc Váy

4/28/201200:00:00(View: 11507)
Bạn thân,
Đó là sự thật: Tiền đền bù đất tại Văn Giang, nơi 3.000 công an vừa dùng bạo lực trấn áp 700 người dân để lấy đất cho dự án Ecopark, không bằng 1/10 chiếc váy của các cô siêu người mẫu tại Việt Nam.
Bi thảm là như thế. Và rồi chính phủ đẩy người dân ra khỏi mảnh đất đã nuôi nhiều thế hệ gia tộc của họ, chỉ với giá vài mảnh vải trên thân các cô siêu người mẫu.
Bản tin BBC tuần này ghi nhận:

“...một người dân xã Phụng Công giấu tên cho biết, họ được chính quyền đề nghị ban đầu với giá 19 triệu đồng/sào, tức 360m2.
“Sau thời gian khiếu nại, chính quyền đã nâng mức giá lên đến 36 triệu đồng/sào”, người dân này nói, “nhưng khi bán ra, họ lại tính theo mét vuông, lời đến tận trăm chục lần.”
Tại sao rẻ thế, rồi họ lấy gì nuôi vợ con khi tiền này chỉ đủ sống có vài tháng? Con số 19 triệu đồng chỉ bằng 912 đôla, và 36 triệu đồng chỉ bằng 1728 đôla... chỉ đủ sống vài tháng, trong khi mảnh đất Văn Giang có thể nuôi nôngd ân cả đời naỳ, và cả đời con cháú về sau.

Bản tin 24h khi ghi nhận “Những chiếc váy siêu đắt tiền của kiều nữ Việt” đã cho biết:

- Hoa hậu Mai Phương Thúy của năm 2006 “đã bỏ ra tới 315 triệu VNĐ cho chiếc váy đắt giá hiệu Elie Saab, cho việc xuất hiện tại một sự kiện diễn ra hồi tháng 3.” Con số 315 triệu VNĐ là bằng 15.120 USD, nghĩa là gấp nhiều lần tiền đề bù sào đất Văn Giang

- Á hậu Ngọc Oanh “từng thể hiện gu thời trang đầy thuyết phục trong mẫu váy hiệu Talbot Runhof trị giá 83 triệu đồng.” Con số 83 triệu VNĐ là bằng 4000 USD.
- Diễn viên Trương Ngọc Ánh đã mua đứt chiếc váy hiệu Jenny Packham trị giá suýt soát 70 triệu đồng. Nghĩa là 3360 USD. Và rồi “Sau đó ít lâu, cô lại sắm thêm chiếc váy cũng thuộc thương hiệu thời trang này với giá 89 triệu đồng.” Nghĩa là 4272 USD.

- Linh Nga “trong mẫu váy mang họa tiết xuân hè có mức giá 108 triệu đồng.” Nghĩa là bằng 5184 USD.
Ai bảo rằng kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa không dám xài tiền? Tất nhiên, chỉ trừ tiền đền bù đất.
Có những gì quý giá đằng sau các tấm vải đắt giá mà các đạị gia dám bung tiền ra cho các cô như thế? Chắc chắn, không phải là đất, bất kể rằng đất đã nuôi lớn dân tộc Việt qua hơn 4.000 năm thăng trầm.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Văn bằng đại học trên nguyên tắc sẽ mở ra nhiều cánh cửa thành công, vì nó không chỉ làm cho người giữ văn bằng niềm tự hào vì đứng biệt lập với đám đông đa số, nhưng cũng chứng tỏ một tri thức cần thiết cho một số việc chuyên môn.
Đó là một chữ lạ, “truyện ngôn tình.” Thực ra, thể văn chương này không lạ. Nhưng lạ chỉ là, khi thể truyện này tạo thành một niềm say mê cho tuổi trẻ Việt Nam một cách bất thường. Chúng ta có thể thắc mắc: tại sao tuổi trẻ quay đầu với xã hội, và để rồi vùi đầu vào trang sách truyện ngôn tình?
Có những chuyện không thể cứ để xảy ra hoài. Bởi vì, người xưa nói, như chim thoát chết sau khi bị tên bắn, từ đó về sau hễ gặp cành cong là nghĩ tới cung. Người tất nhiên cũng có những nỗi quan tâm tương tự.
Công ty nào cũng thế, luôn luôn đòi hỏi người lao động phải có khả năng hoàn tất công việc được giao phó. Nghĩa là, đúng nghề, đúng việc.
Cuộc đời luôn luôn đổi dời. Không có gì bất biến, trường cửu. Tuổi thanh xuân của chúng ta rồi già, rồi suy yếu. Những ngôi làng tại Việt Nam cũng thế, những nét truyền thống mờ nhạt dần. Tất nhiên là, đổi mới phaỉ có tốt và cả xấu, ai cũng biết.
Một thời chúng ta nhìn các thầy giáo, cô giáo như những vị thần linh... nhưng bây giờ thì không như thế nữa.
Một thời, chúng ta từng ngồi đọc sách ở các thư viện Sài Gòn. Nơi đó, thời đó, chữ nghĩa còn là cái gì rất mực thiêng liêng.
Hãy hình dung rằng, khi các em bé tiểu học đọc sử, nhìn hình Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Nữ Tướng Bùi Thị Xuân... cỡi voi, chỉ huy quân binh ra chiến trường... và rồi sẽ hỏi, xem con thú gì khổng lồ lạ kỳ, đang sử dụng thay cho ngựa chiến...
Có những điều như dường bất khả vẫn xảy ra trong đời naỳ. Không, chúng ta không bàn chuyện phép lạ, hay bất kỳ những gì siêu nhiên nơi đây. Chỉ bàn về cõi người của mình thôi.
Chúng ta đang sống trong một thời lắm bệnh, và do vậy để chữa lắm bệnh tất phải có thuốc đa dụng, đa năng... Làm sao tìm ra phương thuốc đa dụng,đa năng?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.