Hôm nay,  

Tệ Nạn Đạo Văn

05/06/201200:00:00(Xem: 9329)
Hãy hình dung rằng bạn lấy 1/5 hay 1/4 một bài viết của khoa học gia Albert Einstein và ghi tên bạn là tác giả. Như thế gọi là đạo văn.

Đạo văn, đạo văn... đang là nan đề tranh cãi tại VN, cho dù tệ nạn này đã xảy ra từ lâu. Đơn giản vì một sự cố xui xẻo dồn dập của Thạc sĩ Lê Đức Thông.

Báo Tuổi Trẻ cho biết, chỉ trong hai ngày 23 và 24-5-2012, các tạp chí chuyên ngành vật lý quốc tế đã gỡ bỏ ba bài viết của thạc sĩ Lê Đức Thông, nâng tổng số bài bị rút vì đạo văn của ông này lên đến con số 7 trong vòng hai năm.

Báo Tuổi Trẻ hôm 3-6-2012 đã đăng bài phỏng vấn Thạc sĩ Lê Đức Thông “chiều 1-6 nói rõ thêm về việc các bài báo khoa học bị tạp chí nước ngoài rút vì đạo văn.”

Thạc sĩ Lê Đức Thông xác nhận: “Việc sai sót của tôi, tôi đã hoàn toàn chịu trách nhiệm và sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tôi cũng đã và đang chịu ảnh hưởng vô cùng nặng nề trước dư luận, cộng đồng khoa học trong nước và quốc tế. Đây cũng là bài học rất lớn và sâu sắc không riêng cho cá nhân tôi mà còn cho các nhà khoa học trẻ của Việt Nam.”

Nhà bình luận Trần Huỳnh trên cùng trang báo Tuổi Trẻ đã ghi nhận một nỗi buồn khác, nhưng có liên hệ:

“Một thực tế đáng sợ hơn là ngay sau khi báo Tuổi Trẻ đăng bài “Vua” đạo văn, ngay lập tức một trang báo mạng về giáo dục liền có bài viết về đề tài này trong đó dẫn nhiều nguồn tin... từ báo Tuổi Trẻ. Bài viết có ký tên tác giả đàng hoàng nhưng không hề có một dòng nêu nguồn tin người viết có được từ đâu. Đọc bài báo đó, TS Cao Huy Thiện - phó viện trưởng Viện Vật lý TP.HCM - lắc đầu ngao ngán: “Chúng tôi chỉ trả lời với PV Tuổi Trẻ, nhưng tác giả bài báo kia lại viết cứ như đã phỏng vấn chúng tôi. Đọc vào, tôi biết tác giả đã chép ý kiến của chúng tôi trên Tuổi Trẻ, nhưng thể hiện cứ như phỏng vấn trực tiếp. Trang báo mạng của giáo dục mà như thế thì đúng là nạn đạo văn hết thuốc chữa!”...”


Nhìn từ một người nước ngoài thì khe khắt hơn, nhưng hẳn nhiền là vì đứng trên tiêu chuẩn quốc tế. Báo Tuổi Trẻ ghi lời giáo viên người Mỹ C.G. Fewston, người đã sống ở VN hơn ba năm và từng giảng dạy tại một số trường đại học ở TP.SG, trong đó ông giáo Mỹ nói:

“...tôi đã chứng kiến nhiều bài báo cáo được hoàn thành bằng cách copy - paste (sao chép)...

Nhiều nước trên thế giới từ lâu đã quan tâm và kiên quyết dẹp bỏ nạn đạo văn trong môi trường học đường và chuyên nghiệp. Tôi nghĩ ở VN nạn đạo văn nên được liệt kê là một dạng tệ nạn xã hội. Hành vi thiếu đạo đức này phá hoại những công trình nghiên cứu chân chính được đầu tư bằng thời gian, công sức và trí tuệ của nhiều học giả. Nó trải thảm cho sự chây lười hơn là động viên tính chuyên nghiệp và trung thực trong xã hội.”

Biết làm sao bây giờ? Đạo văn đã trở thành truyền thống rồi, khi học sinh được yêu cầu học thuộc các bài văn mẫu, thay vì được dạy phê bình về các bài văn mẫu... Hãy suy nghĩ cho kỹ xem: các nghị quyết Đảng CSVN năm nay là copy từ năm ngoái một phần, và năm ngoái là cũng “chôm chữ nghĩa” từ nhiều phần năm trước kia.

Viết chệch ra là sẽ rách chuyện. Thế nên, đaọ văn mới an toàn. Nhưng như thế, khoa học sẽ không bao giờ tiến bộ cả. Do vậy, những người như GS Ngô Bảo Châu bứt phá được để rồi biết suy nghĩ độc lập mới là tuyệt vời.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phải có luật nghiêm khắc hơn đối với những người tung ảnh nóng để hạ nhục người khác... vì đời người phụ nữ vẫn cần có những góc tối để che giấu, để tìm cơ hội tự làm mới cuộc đời. Nhưng chỉ cần một tấm ảnh nóng đưa lên mạng, là có thể bít đường tương lai của phụ nư4ữ liên hệ...
Nhà nước Hà Nôi vẫn dị ứng với các thông tin tưởng niệm trận đánh Gạc Ma, trận hải chiến do Hải Quân Trung Quốc đánh chiếm đảo Gạc Ma của Việt Nam năm 1988.
Vậy là giá đất tăng vọt… Nơi trung tâm thành phố đang trở thành nơi của các đại gia, vì giá đất lên cao vời vợi…
Amazon sẽ vào thị trường Việt Nam? Sẽ bán đủ thứ tại Việt Nam, nghĩa là giới bán lẻ ơ3ở VN sẽ cạnh tranh gian nan hơn? Sẽ cho người Việt mua sách qua Amazon? Nếu thế, các nhà xuất bản tại VN sẽ thê thảm? Sách bán qua Amazon cho dân VN trong nước có bị kiêm duyệt không?
Thời này kỳ quá... cán bộ đảng viên cấp xã cũng nhiều uy quyền, xông vào trường, bắt cô giáo quỳ 40 phút... Tổng Bí Thư im lặng... Thủ Tướng im lặng... Chủ Tịch Quốc Hội im lặng...
Vậy là Việt Nam hy vọng Tổng thống Trump sẽ ân xá Hà Nội vê thuế qua thép, nhôm... Lây cớ rằng thép VN không hại gì cho Mỹ...
Vậy là đồng chí vĩ đại Tập Cận Bình được cán bộ tuyên truyền tấn phong là Phật Sống. Hình như Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng chưa ai gọi là Phật Sống, vì ngài chỉ tự nhận là một nhà sư đơn giản. Bản tin VOA ghi nhận: Chủ tịch Trung Quốc, Tổng bí thư Đảng Cộng sản, Tổng Tư lệnh quân đội giờ đây có thêm một danh hiệu mới, “Phật sống”, theo Reuters ngày 8/3.
Vậy là tôm bị Trump gây khó dễ... Trong khi đó, 11 quôc gia Châu Á Thái Bình Dương chính thức ký Hiệp định Tự do Mậu dịch Đối tác xuyên Thái Bình Dương TPP mới... Thương mại Việt Nam sẽ cùng lúc khó hơn, và dê hơn.
Vậy là Tàu Cộng nói rõ: không hài lòng việc tàu sân bay Mỹ ghé thăm Việt Nam. Có phải là nguy hiểm cho đất nước Hoa Lục? Hiển nhiên là không. Tại sao? Thực tế, Việt Nam không bao giờ trở thành mũi dao ghìm be sườn Tàu Cộng. Vậy thì sao đàn anh không vui? Hẳn là có bí ẩn.
Câu chuyện một cán bộ đảng Long An bắt cô giáo quỳ xin lỗi trong 40 phút vẫn chưa thấy điều tra tới đâu. Hãy hình dung thời gian 40 phút. Hãy bắt bất kỳ ai quỳ trong 1 phút thử xem… chớ đừng nói gì tới chuyện bắt một cô giáo vừa mới sinh con 6 tháng phải quỳ tới 40 phút. Thiên đường xã hội chủ nghĩa quả nhiên kinh dị…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.