Hôm nay,  

Hội Chứng Di Sản?

13/07/201200:00:00(Xem: 6888)
Bạn thân,
Nên “có tiếng“ hơn là nên “có miếng”? Những lựa chọn như thế có thể ảnh hưởng nhiều tới, không riêng cho bản thân người lựa chọn, nhưng sẽ tác động ra cả xã hội, nếu đây là một chính sách.

Do vậy, câu hỏi riêng từng cá nhân là: Giữa danh hão và thực tài, chúng ta ưa thích những gì? Tương tự, vấn đề ở tầm vóc quốc gia: nên giữ chặt và tôn vinh tấm giấy vinh danh “UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới,” hay nên ra sức cho có thực chất bảo tồn nền văn hóa độc đáo của Việt Nam.

GS Ngô Đức Thịnh, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Văn hóa Việt Nam, trả lời phỏng vấn trên báo VietnamNet đã nói thằng rằng “Căn bệnh trầm kha của ta là thích tôn vinh!”

Giáo sư nói: “Được UNESCO công nhận di sản, nhiều địa phương lại không lấy mục tiêu bảo vệ di sản làm cốt yếu mà chỉ quan tâm tới chuyện tôn vinh và tự hào với danh hiệu”.

GS Ngô Đức Thịnh giải thích cặn kẽ về những phản ứng quá lố, có thể tới mức phi văn hóa, của những nơi đang muốn tôn vinh di sản văn hóa -- qua chiến dịch mà VietnamNet gọi là “cuộc đua di sản thế giới UNESCO.”

GS Thịnh nói:

“...Có thể thấy liên tục trong thời gian gần đây các địa phương đua nhau lập hồ sơ để đệ trình UNESCO công nhận. Khi nhìn lại các di sản của ta đã được công nhận thì nhận thấy công tác bảo tồn và nhận thức về di sản vẫn chưa thực tốt nếu không muốn nói có nhiều nơi còn có những việc làm vô tình gây tổn hại tới di sản...

Đã có rất nhiều các cuộc hội thảo về vấn đề nhận thức và đối xử với các di sản quy tụ được rất nhiều các nhà khoa học và đại diện các địa phương nơi có di sản. Nhưng không hiểu vì sao hội thảo xong thì sự việc đâu vẫn vào đó và dường như những lời góp ý của các nhà khoa học không hề có tác dụng gì với các địa phương cả.

Điều đáng buồn nữa là khi nhiều nhà nghiên cứu văn hóa khi lên tiếng và góp ý thì họ lại bất bình và thậm chí còn đòi kiện ngược những ý kiến được cho là góp ý thẳng thắn của những người có tâm huyết với di sản.

Họ không biết, không chịu học và không chịu nghe góp ý, chỉ thích người ta công nhận mình thì tất yếu sẽ hiểu sai về di sản và dẫn đến những việc làm tưởng là bảo tồn nhưng thực ra là tàn phá di sản.

Có thể thấy rất nhiều ví dụ như Bắc Ninh với với di sản quan họ. Người dân rất yêu quan họ, lãnh đạo cũng tha thiết muốn được tôn vinh quan họ. Nhưng cách làm và cách hiểu của họ khi tổ chức một lễ hội với 3700 người hát quan họ tập thể lại thực là một cách làm rất phi quan họ. Và khi một nhà nghiên cứu văn hóa lên tiếng góp ý họ lại còn đòi kiện ngược cả người đó...”

Thế đấy, thế đấy... từ làn điệu quan họ là thể ca nhạc giữa chàng trai nông dân đối đáp với cô thôn nữ mộc mạc... vậy mà biến thành hợp ca kiểu nhiều ngàn người...

Thế đấy, thế đấy... có phải là “quan họ” kiểu mới là bị ảnh hưởng từ văn nghệ tập thể Bắc Triều Tiên? Vậy thì, di sản văn hóa thế giới trao nhầm chăng?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Sài Gòn, tại miền Bắc VN ở nhiều tỉnh đồng bằng sông Hồng
Theo báo Sài Gòn, mấy ngày qua, tại Tây Nguyên, trên địa bàn tỉnh Kon Tum, hàng chục gia đình cư dân trú tại thôn 4, xã Diên Bình, huyện Đắc Tô sống trong cảnh khổ sở, sinh hoạt hằng ngày của họ bị đảo lộn hoàn toàn, mà nguyên nhân chính là do mọt sắn tấn công. Báo Lao Động ghi nhận về thảm họa này qua bản tin như sau.
Theo báo Sài Gòn, những ngày vưà qua, giá heo hơi ở các tỉnh, thành phố miền Tây Nam phần, liên tục tăng từ 5.1 (hơn 250 Mỹ kim) lên 5.3 triệu đồng, hơn 260 Mỹ kim)/tạ; ở miền Trung và miền Bắc lên đến 5.5- 6 triệu đồng/tạ, cao kỷ lục từ trước đến nay.
Theo báo Sài Gòn, tại khu vực ngoại thành Hà Nội, không có cầu kiên cố, người dân hai huyện Thanh Oai và Chương Mỹ tự dựng những cây cầu nhỏ để đi qua sông Đáy.
Theo báo Sài Gòn, tại miền Bắc VN, gần trung tâm thành phố Bắc Ninh, ngay sát quốc lộ 18, từ gần chục năm nay tồn tại một "núi" rác khổng lồ lộ thiên, gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Đến bãi rác này, các phóng viên đã phải rùng mình khi chứng kiến những cảnh tượng "nổi da gà". Báo Dân Trí ghi nhận thực trạng tại bãi rác này qua bản tin như sau.
Theo báo Tuổi Trẻ, tại trung tâm thành phố Sài Gòn, khu phố Tây balô ở quận 1 hiện là địa bàn hoạt động của các băng "nam giới chuyển đổi giới tính thành nàng". Với chiêu lừa gatï khách nước ngoài đi massage, quan hệ tình dục, thừa lúc khách sơ hở thì trộm cắp tài sản, các "cô ả" đang "ăn nên làm ra" tại khu phố này. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thực trạng này qua bản tin như sau.
Theo báo Sài Gòn, tại nhiều địa phương ở miền Trung và miền Bắc VN
Theo báo Sài Gòn, hiện nay, trên nhiều tuyến đường ở thành phố Sài Gòn
Theo báo Sài Gòn, tại miền Trung, chỉ trong năm vưàø qua, trên địa bàn hai huyện Phước Sơn và huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam, liên tiếp xảy ra gần 30 vụ sập hầm vàng, làm chết và bị thương hàng chục người.
Theo báo Sài Gòn, gần đây, tại miền Trung, trên địa bàn tỉnh Bình Định, cả xã Cát Khánh, huyện Phù Cát đua nhau đi khai thác, tận thu titan. Mỗi ngày có hàng trăm người đến các khu vực bờ biển ở địa phương này để đào xới lấy titan.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.