Hôm nay,  

Văn Hóa Chen Lấn?

22/08/201200:00:00(Xem: 14566)
Bạn thân,
Nhiều người nói rằng dân Việt Nam không có văn hóa chen lấn. Nghĩa là, không chịu đứng vào hàng, cứ chen lên trước, cứ chen vô giữa, cứ lấn cho người ta dạt ra sau để mình đứng trước. Có đúng như thế không, và tại sao?

Không hoàn toàn đúng đâu. Bởi vì tớ nhớ bằng trí nhớ mù mờ của mình rằng, có một thời xa xưa, dân Miền Nam đã đứng xếp hàng rất tuyệt vời. Đó là khi xách thùng ra các vòi phông-tên chờ gánh nưóc về. Lúc đó, má tớ hàng ngày gánh mấy thùng về, thì tớ là con nít chạy lon ton theo. Những người đàn bà nội trợ, và các chị gánh nước thuê Sài Gòn không bị người cảnh sát nào chỉ huy hết, mà họ tự động xếp hàng dọc trước những vò nước phông-tên. Lúc đó, họ bình đẳng nhau, có phụ nữ xếp hàng đó bình đẳng nhau.

Tại sao thói quen xếp hàng biến mất? Tớ nghĩ là sau này, do chính sách bất bình đẳng của thời sau 1975, khi phân biệt ra các diện “chính sách,” diện này, diện nọ. Kể cả chuyện đưa con đi học trường công, thời trước 1975 là bình đẳng, sau 1975 là chia ra đủ thứ diện. Từ đó, là sự chen lấn, làm mất hàng diễn ra trong tâm thức, và rồi qua đủ thứ chuyện.

Báo Đại Đoàn Kết trong bài phân tích của nhà bình luận Bắc Phong, tựa đề “Văn hóa ứng xử: SOS!” đã có đoạn như sau:

“2. Bàn về văn hóa ứng xử, hay nói thẳng ra là tình trạng thiếu văn hóa trong khi tham gia giao thông, GS.TS Phạm Đức Dương - Chủ tịch Hội Nghiên cứu Đông Nam Á học Việt Nam cho rằng: mặc dù đã ở vào giai đoạn công nghiêp hóa, hiện đại hóa nhưng chúng ta vẫn nặng tâm lý tiểu nông, mà một biểu hiện rất cụ thể là chen lấn. Rộng cũng chen mà chật cũng chen, làm cho đường xá đã chật càng thêm chật chội. Tuy nhiên, văn hóa giao thông (VHGT) còn thể hiện ở rất nhiều mặt đáng trách khác.

Ở Việt Nam hiện nay, trong rất nhiều trường hợp người ta vô tư vi phạm Luật Giao thông đường bộ. Cho dù đã "kêu gào” hết sức, nhưng ngay tại các đường phố trung tâm Hà Nội, người ta vẫn vượt đèn đỏ ào ào, không đếm xỉa gì đến VHGT. Việc không đội mũ bảo hiểm là không hiếm, nhất là với giới trẻ. Đã thế khi vi phạm luật còn thản nhiên chống lại người thi hành công vụ. Tưởng chỉ những thanh niên bia rượu "biêng biêng”, không phân biệt phải trái, hoặc sai lè cũng cố làm liều; mà ngay cả những thiếu nữ ăn mặc hợp thời trang, đi xe xịn lại càng cố tỏ ra sành điệu khi lao vào tấn công cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ… Tàn nhẫn và vô lương tâm hơn, không ít tài xế gây tai nạn, thương vong cho người đi đường lại bỏ trốn. Rõ ràng, thiếu hụt năng lực VHGT ở đây đồng nghĩa với vi phạm luật, coi thường luật, coi rẻ tính mạng con người. Đó là thứ văn hóa ích kỉ.

Cũng ở Hà Nội, lâu nay người ta vẫn nói: ra đường là ra... chiến trường, bởi phải chen lấn, chịu cảnh ùn tắc liên miên, buộc phải hít khói bụi độc hại và chịu đựng tiếng ồn, đồng thời cũng không biết tai nạn giáng xuống đầu mình lúc nào. "Đầu thì bẹp dúm, mũ còn nguyên” - câu nói cửa miệng này là để chỉ cái cảnh khi bị xe đâm, cho dù có mũ bảo hiểm thì vẫn... vỡ đầu. Vì sao vậy? Không có con số thống kê chính thức nhưng có thể nói không dưới 70% số mũ bảo hiểm đang được sử dụng là mũ rởm, chất lượng rất thấp. Nếu GS Phạm Đức Dương rất bực vì tâm lý tiểu nông thông qua chuyện chen lấn, thì ở đây là tâm lý lừa dối, lừa dối chính quyền, lừa dối cơ quan chức năng ở cả người sản xuất mũ bảo hiểm, người bán và người sử dụng. Văn hóa không thể là sự dối lừa, nhưng sự dối lừa đã nghiễm nhiên được chấp nhận...”

Thế đấy, thế đấy... Riêng ở Sài Gòn thì tớ biết, một thời không hề có chuyện chen lấn, mà mọi người tự động xếp hàng, với thùng nước xếp dọc chờ nhau, trước những vòi nước phông-tên. Thời đó, chưa có cán bộ nào chen lấn theo diện chính sách cả.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nghệ sĩ thời kinh tế suy thoái tất nhiên là thê thảm... Dĩ nhiên là cũng có những nghệ sĩ ăn nên làm ra, kiếm tiền dễ dàng, nhưng phần đông vẫn là gian nan khó sống.
Tiếng Việt là một ngôn ngữ chuyển biến qua từng thời kỳ, góp thêm những từ mới từng năm để làm phong phú thêm, và đẩy vào lãng quên nhiều từ cũ không còn được bao nhiêu người sử dụng. Nhưng đôi khi tình trạng mở cửa của ngôn ngữ đã bị lạm dụng, tới mức có thể gọi là mở toang cho cả rác rưởi phi-ngữ-học vào.
Thời buổi khoa học, chuyện gì cũng tìm cách đưa khoa học ra lý giải, hễ bệnh là đưa bác sĩ ra bàn luận... vậy mà nhiều người lại tin là cần thay đổi số mệnh tử vi để đời bớt khổ...
Có những chuyện tưởng như là đơn giản, nhưng lại cứ bị đưa vào danh sách tối mật. Thí dụ, danh sách các ca khúc còn bị chính phủ Hà Nội cấm hát... sau gần 4 thập niên vẫn chưa được nêu rõ. Cụ thể, có thể hỏi rằng, ca khúc nào của các nhạc sĩ Miền Nam đã được cho phép hát? Không có câu tar3 lời minh bạch.
Cái thời nữ sinh e ấp bây giờ không còn bao nhiêu nữa. Chuyện đau lòng là, tình hình nữ sinh mất đạo đức ngày một tăng.
Học sử, thế nào cũng nghiệm ra vài điều lý thú. Nhưng rất nhiều người tìm lại sử, có lẽ cũng chỉ vì không nói thẳng được những lời muốn nói cho chuyện thời nay.
Bạn thân, nhà nước đang than phiền rằng sách giả đang tràn lan tại Việt Nam. Và nhà nước vẫn đang lúng túng trước nạn sách giả lan tràn. Thế là, họ đòi “quản lý toàn diện.”
Tay không thì là hỏng, nhưng tay cầm phong bì lại là chìa khóa vạn năng, mở được vô số cửa dù là hóc hiểm tới đâu. Đó là chuyện của quê nhà.
Nhiều danh từ hiện nay đang bị tránh né tại Việt Nam, trong đó có chữ “đình công.” Có phải chữ này là cái gì ghê gớm hay không? Hay phải chăng, nhà nước VN bây giờ không còn đại diện cho giai cấp công nhân nữa? Đó là những câu hỏi liên tục gợi ra trong các bản tin về lao động.
Nên phiên âm thế này, hay phiên âm thế kia, hay là nên bỏ hẳn phiên âm? Đó là những câu hỏi nêu ra nhiều thập niên trước, vậy mà bây giờ Bộ Giáo Dục vẫn còn chưa trả lời xong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.