Hôm nay,  

Ăn Thứ Gì Cũng Sợ

30/01/201300:00:00(Xem: 6710)
Bạn thân,
Đó là chuyện nghe hoài, nghe khắp nơi rồi: ăn thứ gì cũng sợ dính nhằm hóa chất độc. Dĩ nhiên, đây nói là dân thường thôi, không kể chuyện quan quyền hay đại gia, vì đó là tiêu chuẩn khác rồi.

Trước giờ báo chí thường chú ý chuyện công nhân ngộ độc vì bữa ăn trưa. Nhưng đó là chuyện vệ sinh của một nhà bếp tập thể, có thể vì nhà thầu pha trộn hóa chất hay cũng có thể vì rau quả đã quá cũ, hư héo...

Nhưng bây giờ là chuyện đường phố, và thức ăn dễ gây ngộ độc lại là món được ưa chuộng bởi cả trẻ và già, nam và nữ: bắp luộc, tức là ngô luộc.

Báo Dân Trí có bản tin “Phát hiện ngô luộc nhiễm chất bảo quản Nitrit,” trong đó ghi nhận rằng:

“Ngày 29/1, Cục An toàn thực phẩm cho biết, kết quả giám sát mẫu ngô luộc cho thấy, có 14/14 mẫu ngô luộc (bắp luộc) sử dụng hóa chất bảo quản nhóm Nitrit...

Viện Vệ sinh và Y tế công cộng Thành phố Hồ Chi Minh đã tiến hành lấy 15 mẫu trái bắp (ngô) nguyên liệu để kiểm nghiệm hóa chất bảo vệ thực vật nhóm Chlor hữu cơ và 14 mẫu trái bắp luộc (ngô luộc) để kiểm nghiệm hàm lượng Nitrat, Nitrit, Cyclamate, chỉ tiêu kim loại nặng (Pb, Cd, Hg) tại tỉnh Tiền Giang (Chợ Gạo và các địa điểm bán dọc đường thuộc huyện Chợ Gạo), Vĩnh Long (Huyện Bình Minh và một số rẫy bắp thuộc huyện Bình Tân), Đồng Tháp (Chợ Đất Sét thuộc xã Mỹ An Hưng A, chợ Tòng Sơn thuộc xã Mỹ An Hưng B thuộc huyện Lấp Vò).


Kết quả kiểm nghiệm cho thấy các mẫu trái bắp (ngô) nguyên liệu bảo đảm an toàn (15/15 mẫu đều đạt chỉ tiêu hóa chất bảo vệ thực vật nhóm Chlor hữu cơ.

Các mẫu trái bắp luộc (ngô luộc) tuy không phát hiện hiện sử dụng muối Nitrat, đường Cyclamate (đường hóa học) và bị ô nhiễm kim loại nặng nhưng tất cả các mẫu ngô luộc đều phát hiện có sử dụng hóa chất bảo quản nhóm Nitrit (Đã phát hiện 14/14 mẫu bắp luộc có hàm lượng Nitrit từ 230,30 - 669,29 mg/kg).

Theo Cục an toàn thực phẩm, việc sử dụng nhóm chất Nitrit để bảo quản ngô (bắp) luộc trong chế biến là không được phép, có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng.”

Đáng sợ vậy. Chúng ta không dám gọi đó là tội sát nhân, vì biết rằng người dân nghèo khi bán bắp luộc đã phải gian lận như thế. Nhưng khi hủy hoại sức khỏe người dân thực tế hẳn nhiên là không thể chấp nhận vậy...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tình yêu tất nhiên là không tuổi rồi. Ai cũng biết như thế, vì đó là lời mọi người đều nói với nhau trên tất cả báo chí của mọi nền văn hóa.
Đôi khi có những chuyện bất ngờ xảy ra, các luật gia chính thống lại tranh cãi rằng có phải Việt Nam đã có luật để xử chưa, hay có phải rằng luật Việt Nam có thể né tránh được, hay có phải rằng VN có luật nhưng không hề áp dụng, hoặc là làm trái luật, hoặc là xử theo văn bản trái luật...
Đất nước ngày càng kinh dị. Không có vẻ gì như đời thường. Y hệt như trong phim ảnh căng thẳng, nơi xã hội đen khống chế cả quan quyền và trong đời dân thường.
Hễ đến cửa quan là mất tiền... Đó là lời bình phẩm của một viên quan, tuy chỉ là quan nhỏ thôi, nhưng hẳn là hiểu và chịu đựng cả một hệ thống như thế. Mà là chuyện ngay tại thủ đô cũng thế, tức là gần mặt trời, chứ không phải chuyện xa xôi gì.
Chúng ta đều từng tự hào là con rồng cháu tiên, và tin rằng được làm người Việt hẳn là cái gì ghê gớm lắm.
Có những hình ảnh chỉ mới nhìn đã không thể quên được. Đời người hẳn đã từng nhiều lần gặp các hình ảnh khó quên mang theo những tiếng cười vui, hay dòng nước mắt ngậm ngùi.
Có những hoàn cảnh thương tâm ở quê nhà, và rồi chúng ta chợt thấy lòng từ bi, muốn làm từ thiện. Nhưng không dễ đâu, cũng gian nan nhiều rào cản lắm.
Có những chuyện không bao giờ hiểu nổi trên đời này. Kể cả chuyện trong chùa.
Chuyện bi hài là trẻ em bây giờ hiểu biết về tình dục quá sớm. Và cái gọi là hiểu biết sớm này chỉ có nghĩa là hiểu biết không chính quy, không qua trường lớp, mà chỉ là kiểu “vừa học, vừa hành.” Nghĩa là, ăn cơm trước kẻng, nói theo ngôn ngữ thời đại.
Mọi chuyện của nhà nước y hệt như bàn cờ đầy tăm tối. Chúng ta là con dân, ngó hoài mà không thấy lối ra, nghe hoài mà không quán triệt nổi chính sách, chờ hoài mà vẫn đói nghèo thê thảm, lỡ có tin nhau lâu dài rồi cũng sững sờ khi thấy đất rừng và biển đảo bị Bắc Phương chiếm từng mảng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.