Hôm nay,  

Thể Dục Thể Thao

18/02/201300:00:00(Xem: 6053)
Bạn thân,
Nhớ hồi đi học, mỗi lần ra sân trong giờ thể dục thể thao là ông thầy bắt vừa chạy, vừa hát bài “Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau...” Mới biết, kỷ niệm tuyệt vời, một lần in vào trí nhớ thơ trẻ, là chúng ta khó quên vậy.

Nhưng cũng qua đó, chúng ta biết rằng thời chúng ta đi học tiểu học và trung học là miễn phí. Khi ra sân tập thể dục là miễn phí, không như bây giờ, chỉ để ý thức rằng đi học như thế, đúng là học và tập để chuẩn bị ra sức đóng góp cho tổ quốc.

Thời này lại khác, khác xa lắm. Không vui gì với thể dục thể thao, nhất là khi các cụ mấp mé 90 tuổi lại bị ép đóng tiền thể thao.

Báo Kiến Thức kể về chuyện “Ép vợ chồng cụ già 89 tuổi đóng tiền thể thao” ở tỉnh Thanh Hóa.

Bản tin báo này kể:

“Vợ chồng già năm nay đã 89 tuổi, sống bằng trợ cấp hàng tháng của nhà nước, thế nhưng nhiều năm qua vẫn bị làng bắt đóng nhiều khoản tiền phi lý.

Theo trình bày của cụ Lê Văn Chấu (sinh năm 1924) và cụ Lê Thị Du (sinh năm 1924), ngụ tại làng Quang Thắng, xã Quang Trung, huyện Ngọc Lặc, tỉnh Thanh Hóa, mặc dù hai cụ đã hết tuổi lao động cách đây gần 30 năm, nhưng năm nào cũng vậy, trưởng làng Quang Thắng vẫn yêu cầu gia đình hai cụ phải đóng góp nhiều khoản tiền hết sức phi lý.

Gần đây nhất, làng Quang Thắng xây dựng nhà văn hóa thôn, hai cụ bị trưởng làng yêu cầu đóng 600.000 đồng. Không có tiền, trước sức ép của truởng làng, hai cụ thui thủi chống gậy đi xin người thân mỗi người một ít, gom góp được 500.000 đồng đóng cho thôn. Tuổi già sức yếu, hai cụ xin trưởng làng thương hoàn cảnh neo đơn, ốm đau bệnh tật phải tự chăm sóc lẫn nhau vì con cháu đều ở xa cho hai cụ được miễn 100.000 đồng còn lại nhưng vẫn không được truởng làng chấp nhận.

Cuối năm 2012, làng Quang Thắng làm đường nông thôn, gia đình hai cụ lại tiếp tục bị trưởng thôn yêu cầu phải đóng 301.000 đồng, bằng với số tiền những gia đình khác trong làng phải đóng góp.

Mới được con gái ở Đắk Nông gửi về 1 triệu đồng để hai cụ ăn Tết nhưng làng lại cho người đến truy thu, buộc hai cụ lại phải đóng 200.000 đồng, tiếp tục nợ làng thêm 100.000 đồng nữa.

Ngoài ra, mặc dù hai cụ năm nay đã gần 90 tuổi, đi lại rất khó khăn nhưng một số người trong “ban bệ” của làng vẫn tới yêu cầu hai cụ đóng 20.000 đồng để ủng hộ đội thể thao làng đi thi đấu...”

Quả nhiên, tuyệt vời xã hội chủ nghĩa... Mong cho mai sau cái gì ở đây, với các cụ 89 tuổi này?

Khi các cụ chết, hẳn là sẽ bị truy thu, siết cho đủ tiền thể thao mới cho đem đi chôn?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đó là những chuyện diễn ra hàng ngày, quanh đây: những bữa ăn ngập đầy hóa chất. Hóa chất thực ra là một phát minh tuyệt vời của nhân loại, vì nếu không có ngành hóa học phát triển như hiện nay, khoa học không thể đem tới cho nhân loại quá nhiều tiện như như hôm nay.
Một thời, chúng ta say mê đọc truyện Tàu. Những tác phẩm kinh điển như Tam Quốc Chí, Thủy Hử, Tây Du Ký, vân vân... liên tục như được đọc từ thế hệ này sang thế hệ kia.
Những trang giấy xưa cổ, ấp ủ những thông tin quý giá về những thời xa vắng của quê nhà, đang biến dần đi.
Học sinh là người của tương lai. Đất nước sau này hưng vong đều nhờ vào các học trò đang ngồi miệt mài học ở các trường lớp. Và không giúp các em, có nghĩa là tự mình cắt đứt những mầm hưng thịnh tương lai của đất nước.
Có một kiểu nói thường nghe quen ở Sài Gòn, khi bất chợt thấy xảy ra những điều trái mắt trái tai: dzô dziên. Nghĩa là “vô duyên.”
Một thời chúng ta ngồi miệt mài đọc sách ở Thư Viện Chùa Xá Lợi, rồi ở Thư Viện Lincoln, rồi ở Thư Viện Quốc Gia... đó là chưa kể những ngày đứng bên các kệ sách Khai Trí để đọc chùa, đọc cọp. Những kỷ niệm về thời say mê sách vở như còn in đậm trong trí nhớ, bất kể những chòm tóc bạc đã phất phơ trước mắt.
Nhiều người nói rằng dân Việt Nam không có văn hóa chen lấn. Nghĩa là, không chịu đứng vào hàng, cứ chen lên trước, cứ chen vô giữa, cứ lấn cho người ta dạt ra sau để mình đứng trước. Có đúng như thế không, và tại sao?
Tại sao những chuyên gia ưu tú, những sinh viên xuất sắc lại muốn rời bỏ Việt Nam? Có phải vì quê nhà đã trở thành nơi chỉ giành những vị trí tốt cho con cháu cán bộ, và để mặc cho các sinh viên tốt nghiệp đaị học ra đường phố ngồi bán trà đá, đạp xe bán dạo cà phê?
Xiếc là một nghề khó theo đuổi. Không phải ai tập cũng được. Do vậy, khi một gánh xiếc lưu diễn vào một thành phố, ai cũng háo hức muốn xem những trò biểu diễn lạ.
Văn chương là vùng đất của nhiều kho tàng ẩn kín. Không phải ai cũng dễ dàng thấy được các kho tàng này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.