Hôm nay,  

Bôxít, Đã Bảo Mà

24/02/201300:00:00(Xem: 4684)
Bạn thân,
Câu chuyện ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng năm 2009 tuyên bố hùng hồn rằng khai thác bauxite Tây Nguyên là chủ trương lớn của “Đảng và Nhà Nước,” bác bỏ hết những phản biện từ nhiều ngàn vị trí thức, chuyên gia... bây giờ mới thấy khủng hoảng. Đỉnh cao trí tuệ của nhà nước bây giờ mới trở thành trò giễu cho cả thế giới.

Báo Pháp Luật TP có bài viết, nêu hẳn trên tựa đề về tình hình “đỉnh cao trí tuệ” cựa quậy và bị cứa đau.

Trong khi đó, báo Dân Việt có bài viết “Nhà máy alumin Tân Rai: Rơi vào bế tắc!”

Tiến Sĩ Nguyễn Thành Sơn, Giám đốc Ban Quản lý Các dự án than đồng bằng sông Hồng (thuộc Vinacomin), đưa lời khuyên trên báo Pháp Luật TP:

“...Tôi không rõ ai là “thầy dùi” cho Vinacomin và cho Bộ Công Thương về việc chọn địa điểm Kê Gà để xây cảng. Nhưng tôi biết rất rõ rằng những người có thẩm quyền ký trình và quyết định của Vinacomin đều không rành về cảng biển và cả về bauxite.

Vinacomin đã từng đề nghị Viện Kinh tế của Bộ Xây dựng tính toán, đánh giá hiệu quả kinh tế của dự án Nhân Cơ. Đến nay vẫn chưa có kết quả. Hình như không ai có thể tính ra hiệu quả kinh tế của dự án Nhân Cơ (dù chỉ là trên giấy, giống như dự án Tân Rai). Điều này bản thân nó đã nói lên rất nhiều. Việc “thử nghiệm” đã diễn ra trong hơn ba năm qua như vậy là đã quá đủ. Vinacomin nên tổng hợp kết quả và báo cáo rõ với Chính phủ, càng sớm càng tốt, nếu không càng “cựa quậy” càng bị “cứa” đau.”

Trong khi đó, báo Dân Việt phỏng vấn Tiến Sĩ Nguyễn Quang A, và được nghe rằng:

“Khó khăn đã được báo trước...

Báo chí vừa rộ lên câu chuyện bauxite gặp khó khăn, về việc Thủ tướng yêu cầu ngưng xây dựng cảng Kê Gà - cảng chuyên dụng cho việc chuyên chở bauxite, về nguy cơ phải tính toán lại thậm chí dừng sản xuất bauxite...

Nhà nước đã bỏ ra hàng chục ngàn tỷ đồng để đầu tư xây dựng 2 nhà máy sản xuất alumina từ quặng bauxite ở Tân Rai và Nhân Cơ dù có sự phản đối của rất nhiều chuyên gia. Các chuyên gia kinh tế đã cảnh báo dự án bauxite chắc chắn lỗ; các nhà bảo vệ môi trường cảnh báo về sự hủy hoại môi trường, tàn phá đường sá; các tướng lĩnh cảnh báo về mối nguy hiểm an ninh quốc gia… Gần 3.000 người đã ký kiến nghị về vấn đề này từ đầu 2009. Thế nhưng dự án vẫn được tiến hành! Nay nhà máy Tân Rai vừa đi vào sản xuất và có cảnh báo ấy đã trở thành sự thật! Khó khăn của các dự án bauxite đã được báo trước từ rất lâu rồi, từ khi chưa động thổ nhà máy đầu tiên! Phải xem xét trách nhiệm của những người đã tham gia quyết định các dự án này. Các cựu lãnh đạo của Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam, các quan chức không chịu lắng nghe và ra quyết định sai lầm sẽ phải chịu trách nhiệm chính trị, kinh tế thậm chí hình sự nếu phát hiện ra sự dối trá trong đề xuất, bảo vệ dự án đang có nguy cơ đổ bể và gây ra sự lãng phí to lớn này...”

Đã bảo mà, đã bảo mà... Những bài học đầy nước mắt như thế, tiền ném ra như thế, trong khi trong năm 2012 hơn 100.000 doanh nghiệp sụp tiệm và công nhân mất việc hàng loạt... Đã bảo mà, vậy mà đỉnh cao trí tuệ có nghe đâu.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện vừa mới xảy ra tại VN, làm biết bao nhiêu Phật Tử nản lòng: một nhà sư lên sân khấu hôn môi với ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. Chưa hết, đây là buổi văn nghệ gây quỹ, nghĩa là sư đã phạm giới vui chơi văn nghệ. Chưa hết, sư lại lấy tiền ra mua một chai rượu -- Nghĩa là xài tiền chúng sinh cúng dường, và mua một món bị giới luật cấm.
Với lòng tin, chúng ta có thể nhìn ra đủ thứ hình Phật, Chúa, Tiên, Thánh... trên các chòm mây. Tất nhiên, nói thế chỉ đơn giản có ý rằng chính nhân loaị đã nhận ra đủ thứ hiện tượng tùy tâm hóa hiện. Có thể là có thật, cũng có thể là ảo tưởng. Nhưng ít nhất, niềm tin vào cảnh giới siêu hình sẽ gìn giữ chúng ta trong cương vực đaọ đức. Không dám làm ác nữa. Hoặc giả, sẽ giảm bớt làm ác.
Mỗi dân tộc đều có một nền văn hóa riêng biệt, trong đó âm nhạc là một mảng gìn giữ di sản trao truyền nhiều đời. Dĩ nhiên, qua thời gian rồi sẽ có những mảng biến mất, nhưng không vì thế mà chúng ta phải hấp tấp chạy theo nhạc Tây,
Có cầu, tất có cung. Đó là quy luật thị trường. Tự nhiên như thế. Có những chuyện muôn đời đã thấy như thế. Cứ nhìn vào thị trường cũng thấy, các cửa khẩu biên giới đang là nơi tuôn vào gà lậu, gạo lậu, điện thoại lậu, vàng lậu, vân vân... nghĩa là đủ thứ thượng vàng hạ cám.
Người nông dân trước giờ được ca ngợi là chỗ dựa của đảng và nhà nước CSVN, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bất kể rằng, nông dân thời nào cũng muốn bình yên, vì muốn lo chuyện cơm no, áo ấm là đủ.
Ngày xưa, đọc truyện Tàu, cứ nghe chuyện dân giang hồ ưa đặt trạm để thu tiền mãi lộ, tớ chẳng hiểu bao nhiêu. Bây giờ ngẫm chuyện nước mình thì mới ngộ ra lắm chuyện.
Một thời chúng ta nghe chuyện rằng xã hội chủ nghĩa là nơi ai cũng có cơ hội bình đẳng, nơi ai cũng “làm theo lao động, hưởng theo nhu cầu,” nhưng rồi những hình ảnh mơ tưởng này đã tan vỡ từ mấy thập niên nay, kể từ khi Miền Bắc khám phá ra một Miền Nam của thịnh vượng, của tự do, của dân chủ, và của tử tế nhiều lần hơn.
Có vẻ như Việt Nam đang lạm phát văn bằng. Kể cả văn bằng Tiến sĩ. Chuyện mới lạ, nước vẫn nghèo, mà văn bằng Tiến sĩ đầy phố, chẳng thấy phát minh gì, chỉ thấy “thật, giả” không còn phân biệt nổi.
Đất nước vẫn còn lúng túng, cứ như dường chưa biết phải đổi mới giáo dục ra sao để có thể chạy kịp với các nước láng giềng.
Trước giờ chúng ta đã quen nghe về chuyện kể rằng các ảnh hình của “Bác Hồ cần lộng kiếng...” Nói theo dân gian, “lộng kiếng” là liệng cống.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.