Hôm nay,  

Hối Lộ Công Chức

08/03/201300:00:00(Xem: 5541)
Có bao nhiêu phần trăm công chức ăn hối lộ? Có bao nhiêu phần trăm dân chúng phải hối lộ công chức để giấy tờ, công việc trôi chảy? Và có bao nhiêu doanh nghiệp phải hối lộ vì công chức câu giờ?

Báo Thanh Niên cho biết: “63% doanh nghiệp hối lộ vì công chức “dây dưa”...”

Con số này có đúng hay không thì cũng còn khả vấn. Nhưng đó là từ một bản khảo sát chính thức.

Bản tin hôm 7/3/2013 của báo Thanh Niên kể:

“Tại hội thảo "Vai trò của doanh nghiệp trong phòng chống tham nhũng" tổ chức ngày 6.3 do Ngân hàng Thế giới (WB) phối hợp với Phòng Thương mại công nghiệp Việt Nam (VCCI) tổ chức, ông Đậu Anh Tuấn, Phụ trách Pháp chế của VCCI, cho biết kết quả khảo sát của VCCI năm 2012 tại 8.177 doanh nghiệp (DN) tư nhân thì có đến trên 50% số DN được hỏi trả lời có đưa những loại chi phí ngoài quy định cho cán bộ công chức để hoạt động được nhanh chóng, thuận lợi hơn...

...Trong khi đó, ông James Anderson, cố vấn thể chế của WB đưa ra con số 63% DN được khảo sát cho rằng cán bộ công chức cố tình dây dưa, làm khó để nhận hối lộ và nhận xét: "DN thấy rằng, đưa hối lộ mọi việc sẽ dễ dàng, thông thoáng, thuận lợi hơn cho công việc còn cán bộ công chức lại nghĩ nhận hối lộ quá dễ nên họ lại tiếp tục vòi vĩnh. Vòng luẩn quẩn này cứ tiếp diễn, khiến tham nhũng sinh sôi".


Theo kết quả khảo sát xã hội học của Thanh tra Chính phủ và WB về vấn đề "Vì sao DN đưa hối lộ và đưa cho ai", qua điều tra 1.058 DN thì có tới 63% DN cho rằng công chức cố tình kéo dài thời gian giải quyết công việc, 58% nói công chức không hướng dẫn cụ thể thủ tục nhưng cố tình soi xét, bắt lỗi để từ chối giải quyết, 28% DN cho rằng công chức bám vào quy định không chặt chẽ, không rõ ràng để bắt bí DN.”

Con số 63% nêu trên hình như chưa chính xác, theo lời nhiều người dân. Vì trong phần Bạn Đọc Phản Hồi, có vài ý kiến cho là phải nhiều hơn.

Thí dụ, người ký tên Quang Vinh viết: “Con số 63% chắc chưa tính đến những doanh nghiệp phải chi tiền cà phê, trà nước để bôi trơn, ngay cả khi họ không phạm phải bất kỳ lỗi lầm nào trong công việc...”

Hay lời bình của Nguyễn Tú: “Tôi thấy 63% là con số không đúng. Có lẽ điều tra chưa chuẩn lắm. Thực tế thì phải đạt 98% hoặc 99% mới đúng.”

Thực tế là bao nhiêu? Và tại sao? Có phải vì cơ chế của “đỉnh cao trí tuệ” phải là hối lộ và tham nhũng?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều nhà giáo dục VN đang bàn luận sôi nổi về cải tổ chương trình giáo dục, trong đó có đề nghị học tới lớp 9 là đủ, sau đó cần chuyển sang chuyên ngành để khỏi phí thời gian học trung học phổ thông ở lớp 10, lớp 11, lớp 12...
Có thời nào như thế này không? Khi ông giáo gạ sex nữ sinh để sửa bảng điểm trong lớp? Không phải chỉ gạ một em, mà là gạ cả chục em. Tới khi chuyện bị lộ, phải thú nhận với nhà báo, thì chỉ nói là muốn giúp...
Truyện võ hiệp thời xưa có chuyện về hội Cái Bang, nghĩa là một hội chuyên đi xin ăn. Truyện chủ yếu là võ hiệp, nhưng lồng sinh hoạt của hội những người ăn mày Trung Hoa cổ thời để gây chú ý.
Hồi đó mình đọc, còn nhớ là khoảng năm 1993 hay gần đó, có tin dân Tàu lũ lượt tới Shaoshan, nơi sinh của lãnh tụ Mao Trạch Đông, vì có tin là pho tượng họ Mao có phép lạ gì đấy, hễ tới thờ lạy là hết bệnh, kể cả ung thư.
Đời mình có những khi buồn, tất nhiên, có những khi vui, cũng tất nhiên. Nhưng buồn nhất là khi thấy những gì lẽ ra phải là đẹp, hóa ra lại bị lạm dụng, trở thành những chuyện suy đồi không hình dung nổi.
Có những vết thương khó lành nổi, thí dụ như khi người nông dân mất nhà, mất đất.
Có nên lễ phục hay không? Tất nhiên, đã có ngày lễ, là phải có lễ phục.
Khi một cô gáí mang bầu, liền nghĩ kế gài bẫy một anh nào đấy gánh chịu giùm tương lai đứa con trong bụng mình... Chữ Bắc Kỳ gọi là “úp sọt.”
Tha hồ đổ thừa, khi có chuyện hiển lộ ra những yếu kém của nhà nước. Những lý do khách quan và chủ quan. Thí dụ, kinh tế suy yếu vì thế này, thế kia, giáo dục kém thế vì thế nọ, thế ni.
Một thời con gái ế chồng thê thảm, vì chiến tranh kết thúc... chiến binh chết quá nhiều, đàn ông vào tù lũ lượt tỷ lệ đếm không hết. Lúc đó, nhiều phụ nữ độc thân sắp quá lứa đành phải chọn biện pháp “xin con” và trở thành các bà mẹ đơn thân, vì không muốn lủi thủi một mình khi về già.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.