Hôm nay,  

Nhà Nước Sợ Môn Sử

11/04/201300:00:00(Xem: 7103)
Mấy đứa cháu của mình nói là mừng quá. Mình hỏi sao vậy. Tụi nó nói thi tốt nghiệp bỏ môn Sử. Mình hỏi sao vậy. Tụi nó nói, nghe tin đó xong có mấy đứa xé đề cương môn Sử ngay trên hành lang, quăng xả rác sân trường.

Mình thấy cũng lạ. Có thể vì chính phủ muốn tập trung cho học sinh ưu tiên giỏi về Toán và Khoa học, để đaò tạo nhân sự kỹ thuật. Hay có phải, chính phủ sợ học trò học môn sử thời Pháp thuộc, lại thấy bây giờ còn tàn ác hơn thời Pháp thuộc. Nghĩ thế lại ngậm ngùi.

Báo Petrotimes trong bài “Từ Việc Bỏ Thi Tốt Nghiệp THPT Môn Lịch Sử: Nền Giáo Dục Việt Nam Đang Sụp Đổ?” gọi đó là sụp đổ:

“Mấy ngày nay, dư luận hết sức bàng hoàng với việc hàng trăm học sinh của Trường THPT Nguyễn Hiền tại quận 11, thành phố Hồ Chí Minh hò reo xé đề cương môn sử và ném xuống sân trường, rồi quay clip phát tán lên mạng.

Phải chăng nền giáo dục Việt Nam đã “sụp đổ”. Không thể dùng từ nào khác thay cho từ “sụp đổ” này, bởi lẽ khi học sinh đã quay lưng với việc học môn lịch sử, thì quả là nền giáo dục của chúng ta không còn gì để nói. Nhân câu chuyện này tôi xin kể hầu bạn đọc nghe một chuyện khác.

Số là cách đây khoảng 7 năm, có một vị quan chức cao cấp mới được bổ nhiệm làm người đứng đầu một bộ. Ông này nổi tiếng là thích nghĩ ra những câu “ranh ngôn” và hay phát cho các đơn vị để lấy đó làm “kim chỉ nam” cho mọi hành động.

Trong một buổi giao lưu với một tờ báo điện tử, khi nói về việc bùng nổ thông tin và giá trị về việc cung cấp tư liệu của trang công cụ tìm kiếm Google, ông đã hào hứng đọc rằng: “Dân ta phải biết sử ta, cái gì không biết thì tra “gu gồ” (Google)”...”

Thế thì, trường nên đóng cửa chăng? Hay là Bộ Giáo Dục chỉ cần tặng cho học sinh mỗi em một máy PC rồi bảo về nhà tự học với Gu Gồ?

Trong khi đó, Tiến Sĩ Bùi Trân Phượng, hiệu trưởng đại học Hoa Sen, trả lời phỏng vấn trên báo Sài Gòn Tiếp Thị về chuyện các học sinh lớp 12 trường THPT Nguyễn Hiền đồng loạt xé giấy, ném xuống sân trường sau khi biết môn thi tốt nghiệp không thi môn sử:

“...Phản ứng của học sinh khi không thi môn sử, từ việc xé giấy, dù đó là đề cương, giấy trắng hay giấy nháp cho thấy bản chất vấn đề là học sinh không thích học sử. Cũng như hàng loạt điểm 0 môn sử trong kỳ thi những năm trước, hiện tượng này không thể coi là bình thường mà có ý nghĩa báo động. Thay vì quy lỗi các em thì cần suy nghĩ sâu xa hơn, tại sao dẫn đến sự chán ngán những môn xã hội, cụ thể là môn sử như vậy?

Trong sự việc này, tôi nghĩ các em và thầy cô giáo của các em ở cấp học phổ thông là nạn nhân nhiều hơn là thủ phạm. Bởi cách học hiện nay vẫn là học thuộc lòng, học để đi thi, thi để có bằng chứ không phải học vì giá trị của tri thức...”

Thực sự, nhà nước sợ học sinh giỏi môn Sử, phải không? Vì đọc lại Sử mơi thấy rằng, dưới thời Pháp thuộc (và cả thời miền Nam trước 1975), dân mình còn được tự do báo chí, tự do xuất bản, tự do lập hội... còn bây giờ thì cấm tuyệt, cấm ngặt. Miễn thi Sử là phải.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều nhà giáo dục VN đang bàn luận sôi nổi về cải tổ chương trình giáo dục, trong đó có đề nghị học tới lớp 9 là đủ, sau đó cần chuyển sang chuyên ngành để khỏi phí thời gian học trung học phổ thông ở lớp 10, lớp 11, lớp 12...
Có thời nào như thế này không? Khi ông giáo gạ sex nữ sinh để sửa bảng điểm trong lớp? Không phải chỉ gạ một em, mà là gạ cả chục em. Tới khi chuyện bị lộ, phải thú nhận với nhà báo, thì chỉ nói là muốn giúp...
Truyện võ hiệp thời xưa có chuyện về hội Cái Bang, nghĩa là một hội chuyên đi xin ăn. Truyện chủ yếu là võ hiệp, nhưng lồng sinh hoạt của hội những người ăn mày Trung Hoa cổ thời để gây chú ý.
Hồi đó mình đọc, còn nhớ là khoảng năm 1993 hay gần đó, có tin dân Tàu lũ lượt tới Shaoshan, nơi sinh của lãnh tụ Mao Trạch Đông, vì có tin là pho tượng họ Mao có phép lạ gì đấy, hễ tới thờ lạy là hết bệnh, kể cả ung thư.
Đời mình có những khi buồn, tất nhiên, có những khi vui, cũng tất nhiên. Nhưng buồn nhất là khi thấy những gì lẽ ra phải là đẹp, hóa ra lại bị lạm dụng, trở thành những chuyện suy đồi không hình dung nổi.
Có những vết thương khó lành nổi, thí dụ như khi người nông dân mất nhà, mất đất.
Có nên lễ phục hay không? Tất nhiên, đã có ngày lễ, là phải có lễ phục.
Khi một cô gáí mang bầu, liền nghĩ kế gài bẫy một anh nào đấy gánh chịu giùm tương lai đứa con trong bụng mình... Chữ Bắc Kỳ gọi là “úp sọt.”
Tha hồ đổ thừa, khi có chuyện hiển lộ ra những yếu kém của nhà nước. Những lý do khách quan và chủ quan. Thí dụ, kinh tế suy yếu vì thế này, thế kia, giáo dục kém thế vì thế nọ, thế ni.
Một thời con gái ế chồng thê thảm, vì chiến tranh kết thúc... chiến binh chết quá nhiều, đàn ông vào tù lũ lượt tỷ lệ đếm không hết. Lúc đó, nhiều phụ nữ độc thân sắp quá lứa đành phải chọn biện pháp “xin con” và trở thành các bà mẹ đơn thân, vì không muốn lủi thủi một mình khi về già.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.