Hôm nay,  

Khi Trai Ế Vợ

19/04/201300:00:00(Xem: 9322)
Một thời con gái ế chồng thê thảm, vì chiến tranh kết thúc... chiến binh chết quá nhiều, đàn ông vào tù lũ lượt tỷ lệ đếm không hết. Lúc đó, nhiều phụ nữ độc thân sắp quá lứa đành phải chọn biện pháp “xin con” và trở thành các bà mẹ đơn thân, vì không muốn lủi thủi một mình khi về già.

Bây giờ thì con trai ế vợ thê thảm, vì dân mình ưa sinh trai hơn gái, thế là bỗng nhiên dư thừa con trai, và bỗng nhiên có hiện tượng sẽ có nhiều triệu anh ế vợ.

Chuyện này đã báo động từ nhiều năm rồi. Bản tin RFI cuối năm 2008 đã cho biết:

“Trai thừa gái thiếu: 3 triệu đàn ông Việt Nam sẽ khó kiếm vợ trong 20 năm tới?

Theo tính toán của Tổng Cục Dân số - Kế hoạch gia đình, nếu đà mất cân bằng nam nữ cứ tiếp tục như hiện nay, đến năm 2030, sẽ có khoảng ba triệu đàn ông Việt Nam tới tuổi lập gia đình sẽ khó mà tìm cho được nguời bạn đời...”

Bản tin mới ở Chùa Phúc Lâm, đăng lại từ báo Người Đưa Tin, kể chuyện “Khi trai 'ế' bỏ 'nghìn đô' đi cắt tiền duyên.”

Bản tin lạ này nói:

“Trong xu hướng kết hôn muộn như hiện nay, không chỉ các cô gái mà rất nhiều “anh hai” lớn tuổi cũng sốt xình xịch với dịch vụ cắt tiền duyên vì nghĩ rằng bị "người âm" "ám" không cho đi lấy vợ.

Nắm bắt được tâm lý này, rất nhiều những người hành nghề mê tín dị đoan đã lợi dụng kiếm lợi, gây ra bao chuyện dở khóc, dở cười cho những chàng trai mang mặc cảm ế.

Bảy lần cắt tiền duyên vẫn chưa lấy được vợ

Anh Nguyễn Văn Liêm (35 tuổi) ở phố Vĩnh Hồ, Tây Sơn, Đống Đa (Hà Nội) là một người thành đạt trong sự nghiệp nhưng lại lận đận trong tình duyên. Nhà ở Thủ đô, gia đình khá giả, thu nhập cao với vị trí trưởng phòng kinh doanh trong một công ty lớn cũng không giúp anh Liêm tìm được một người vợ ưng ý. Người thích anh thì anh không thích và ngược lại, người anh thích thì lại chẳng để ý tới anh. Vậy là nghe lời mẹ, một nhà giáo về hưu năm nay gần 60 tuổi đang khao khát được bế đứa cháu đích tôn, anh Liêm chấp nhận đi cắt tiền duyên tới bảy lần.

Vì tin lời thầy bói nói đứa con trai duy nhất bị một ma nữ si tình đeo đuổi không cho tiếp cận với bất cứ cô gái nào nên từ hai năm nay mẹ anh Liêm đã đưa anh đi khắp nơi làm lễ. Cứ nghe ở đâu có thầy cao tay là hai mẹ con lại tìm tới ngay, từ Hà Nội, Hải Dương cho tới Lạng Sơn, Thanh Hóa, Nghệ An... Mỗi lần đi cắt duyên chi phí bỏ ra cũng không phải là nhỏ, ít thì vài triệu đồng, nhiều thì lên tới hơn chục triệu đồng, chưa kể chi phí ăn uống, đi lại...”

Trời ạ... Mới 35 tuổi mà lo ế vợ? Trai Hà Nội sao lo sớm thế? Vào Sài Gòn mà xem, lấy vợ, lấy chồng trễ là bình thường. Thậm chí, độc thân vẫn là bình thường.

Đời người có quá nhiều chuyện để lo, nếu đã tin chuyện tiền duyên để đi tìm thầy làm lễ cắt bỏ, thì tại sao không tin vào luật nhân quả tất phải dẫn tới duyên số cho kiếp này.

Có thầy bùa nào qua mặt được luật nhân quả không? Hẳn là không vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là chữ nghĩa có vấn đề... Thực tế, không rõ nghiêm trọng tới mức nào, nhưng thấy rõ là Báo Văn Nghệ Công An nâng lên tầng nghiêm trọng, để gọi là chơi một màn quy chụp hàng loạt để viết: “một số “văn tài” của Việt Nam đã và đang làm ngược, biến mọi giá trị thành rác thải văn hóa độc hại...”
Đầu tư Mỹ sẽ bỏ chạy khỏi Việt Nam để rút về Hoa Kỳ, nhằm hưởng lợi luật thuế mới? Đó là nỗi lo mới cho kinh tế VN, nếu các công ty Mỹ theo lời kêu gọi của TT Trump rút tiền về Mỹ mở hãng xưởng trên đất Mỹ, thay vì bơm ra ngoài...
Có khi xin lỗi cũng là một cách hạ nhục... Như trường hợp công an Phú Quốc muốn người bị bêu tên mua, bán dâm xuất hiện trở lại để được xin lỗi...
Tại sao công an bêu tên người mua dâm và bán dâm? Luật pháp Việt Nam có hình phạt như thế không? Hay chỉ tối đa là phạt hành chánh, tức là phạt tiền? Tại sao một cựu quan chức đã từng nói rằng nếu không có kỹ nghệ tình dục, ngành du lịch Đà Nẵng và Sâm Sơn sẽ thê thảm... vì biển của mình đâu có chắc là bằng biển Thái Lan, nhưng vì nhan sắc mới là một trong các yếu của các đội kiều nữ U-23...
Hóa ra, ăn trứng vịt lộn cũng cần có nghệ thuật. Dân VN ăn quen rồi, nên không biết đó là nghệ thuật. Nhưng ngoại kiều thì, sơ xuât nuốt trứng, mới biết là ăn cũng cần học.
Việt Nam có thể rơi vào bẫy nợ của chính phủ Trung Quốc? Nghĩa là, sẽ có cơ nguy các thế hệ tương lai sẽ è cổ ra trả nợ do các lãnh đạo hiện nay vô tư vay? Đó là viễn aảh đáng sợ, nếu nhìn thấy gương trước mắt ở một sô quôc gia...
Bạn còn nhớ cuốn tiểu thuyết Bắc Trẻ Đồng Xanh? Tác giả là Jerome David "J.D." Salinger bản dịch Việt là Ni sư Thích Nữ Trí Hải...
Có vẻ như ông thầy Anh văn lỡ lời khó trụ lại Việt Nam... bất kể rằng chính phủ Hà Nội nói là không có ý trục xuất ông Thầy này. Chỉ vì lỡ lời xúc phạm Tướng Võ Nguyên Giáp, ông Tây Dan Hauer đang hứng mưa đá khắp trời...
Lộ đề thi hình như là chuyện thường gặp... Mấy hôm trước, lộ đề thi ở Nha Trang, bây giờ ở Đắk Lắk... Hôm trước nghe nói Vũ Nhôm lộ bí mật, không rõ là bí mật gì. Nhưng chuyện ông thầy dạy tiếng Anh đụng chạm tướng Võ Nguyên Giáp, thì đây lại là cấm kỵ khác. Trên mức cấm kỵ, như hồ sơ tình ái của ông Hồ, hiển nhiên là bí mật quốc gia rồi... Có ai mang họ Hồ nối dõi cụ Hồ Sĩ Tạo đâu, chưa thấy minh danh, nhưng hẳn có nhiều.
Vậy là quân lực Mỹ kết thân với quân lực Việt Nam... và như một hình thức bày tỏ tôn trọng dân tộc chủ nhà, Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ tới thắp hương ở Chùa Trấn Quốc... một hình ảnh đẹp tuyệt vời. Trong khi đó dân mình ai cũng lo chuyện Hán hóa đang diễn ra tiệm tiến ở mọi vùng đất nước, như dường cán bộ đã bị mua chuộc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.