Hôm nay,  

Gửi Con Cửa Chùa

07/05/201300:00:00(Xem: 8901)
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,

Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,

Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào...

Đó là dòng nhạc của Y Vân, làm biết bao người xúc động. Người ta thật khó hình dung được những gì để có thể so sánh với lòng mẹ thương con... Do vậy, rất là đau đớn khi đọc bản tin về các nữ sinh viên mang bầu, sinh con xong là ẵm vào gửi ở nhà chùa. Có phải là lỗi mẹ? Hay lỗi cha? Hay lỗi của xã hội khi không cung ứng các điều kiện để mẹ nuôi con?

Báo Lao Động hôm Chủ Nhật kể chuyện “Xót xa chuyện sinh viên vứt con nơi cửa chùa” nghe rất ngậm ngùi:

“Sống thử, mang bầu…, rồi những đứa bé ra đời bị bỏ rơi. Nhìn các bé không ai cầm lòng được. Sao trên đời này lại có những kẻ nhẫn tâm đến như vậy, họ vứt bỏ, chạy trốn chính đứa con họ sinh ra, mặc cho số phận quẫy đạp, đau đớn hành hạ các bé mỗi ngày...

...Chúng tôi tìm đến một “mái ấm” nằm trên địa bàn tỉnh Đồng Nai, nơi đã từng đón nhận, cưu mang hàng chục trường hợp do các bà mẹ là học sinh, sinh viên sau những lần sống thử rồi để lại những hệ lụy đáng buồn… Nơi đó đang nuôi nấng những sinh linh bé nhỏ, ngây thơ, trong sáng, nhưng lại là hậu quả đau lòng của những cuộc tình sống thử!

“Mái ấm” nơi chúng tôi tìm đến là chùa Diệu Pháp, nơi đang cưu mang 19 bé được sinh ra từ tủi nhục, ê chề, từ số phận không may mắn, là sự ruồng bỏ của chính người cha, mẹ và gia đình bởi sự lầm lỡ đáng trách từ những cuộc tình sinh viên dang dở. Ngôi chùa nằm cách TPHCM khoảng 50km, tọa lạc tại ấp Tân Cang, xã Phước Tân, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai, khuôn viên có diện tích rộng 3 mẫu, do sư Huệ Đức làm trụ trì. Chùa có 6 ni cô, hằng ngày luôn chăm sóc cho những mảnh đời bất hạnh. Từ năm 1983 đến nay, chùa “nhặt” được 67 đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi nằm xung quanh nhà chùa, nuôi 102 đứa trẻ, 21 người khuyết tật và 19 trường hợp sinh viên mang bầu, sinh con xong, bỏ rơi con, chạy trốn trách nhiệm...


Sư Huệ Đức đưa chúng tôi vào thăm từng cháu. Tại đây, sư không kìm nổi nước mắt, sư kể: Đáng thương hơn, đó vào năm 2007, có một nữ học sinh mới vừa tròn 15 tuổi, mới chỉ học lớp 10 phổ thông, gia đình ba mẹ bỏ nhau, sống với bà ngoại, cảm thấy buồn tủi, không ai bên cạnh quản lý, nhiều lần ăn chơi, nữ học sinh này đã lỡ mang bầu, sau đó tìm đến nhà chùa nhờ sự cưu mang. Các sư tại chùa tận tình giúp đỡ nữ sinh này, cho đến ngày sinh nở, cũng vì uống thuốc phá thai quá nhiều lần, cuối cùng đứa trẻ sinh ra lại bị bệnh bại não, cháu bé có tên là Chà Và, sư làm giấy khai sinh cho bé tên là Hồ Đức Diệu Ân, nay bé được 5 tuổi. Sau 1 tháng sinh nở tại chùa, nữ sinh 15 tuổi này nói với sư là phải quay trở về quê để tiếp tục việc học hành. Từ đó đến nay, 5 năm rồi, chưa một lần mẹ của bé Diệu Ân liên lạc lại với nhà chùa - sư Huệ Đức tâm sự.

Nhiều trường hợp sinh viên đến chùa nhờ nương tựa, chờ ngày sinh nở. Khi sinh xong, các sư luôn khuyên các “bà mẹ” ở tiếp thêm vài tháng cho em bé được cứng cáp, được bú sữa mẹ, nhưng hầu hết là chỉ vừa sinh xong, các bà mẹ lặng lẽ trốn chạy... Sư Hạnh Nghiêm cho biết: “Do vậy, các cháu như con của chùa, các sư cô cố gắng nuôi dạy cho các cháu học hành nên người từ nhỏ và sau này có ích cho xã hội…”...”

Lòng Mẹ hẳn có nghĩa khác đối với các em mồ côi này vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Sài Gòn, trên địa bàn tỉnh Bình Thuận, tại huyện Tánh Linh, gần thị trấn Lạc Tánh, có khu rừng nguyên sinh dưới chân núi Ông, nơi có ngọn thác Bà nổi tiếng. Rừng nơi đây được bảo tồn, quản lý nghiêm ngặt, từng cây gỗ dù nhỏ, lớn đều được kiểm kê gắn bảng ghi tên. Báo Người Lao Động viềt núi Ông, thác Bà tại khu rừng này qua đoạn ký sự như sau. 
Trong hệ thống khu công nghiệp, khu chế xuất trên địa bàn TPSG, có những cụm công nghiệp kông đầu tư hạ tầng, không đầu tư xử lý chất thải.
Theo báo Lao Động, nhiều con sông, kênh rạch tại TPSG đang bị người dân san lấp, lấn chiếm để xây cất nhà ở. Nhiều gia đình cư dân đã ngang nhiên dùng cừ tràm, bao cát, đắp đất cơi nới nhà lấn ra sông, kênh rạch.
Theo báo Sài Gòn, những thông tin mới nhất từ Bộ Giao thông Vận tải cho biết bộ này quyết thu lệ phí bảo trì đường bộ vào tháng 6 và quyết thu lệ phí hạn chế phương tiện cá nhân đang khiến các chủ sở hữu phương tiện cá nhân,
Theo báo Sài Gòn, tại miền Trung, dịch bệnh trên tôm hùm nuôi đã chững một thời gian, nay bùng phát trở lại và trở thành nỗi lo của hàng ngàn gia đình nuôi tôm vùng Khánh Hòa, Phú Yên.
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại huyện Đông Giang, tỉnh Quảng Nam. Dọc con sông Vàng qua địa phận xã Tư của huyện này, đâu cũng có tiếng máy nổ gầm thét, tiếng động cơ chát chúa vang lên cả một góc trời.
Theo báo Sài Gòn, tại tỉnh Quảng Nam, dân địa phương chưa kịp hoàn hồn sau những trận động đất kích thích xảy ra hồi cuối năm ngoái thì mấy ngày qua người dân huyện Bắc Trà My (Quảng Nam) lại thêm một phen hoang mang khi nghe tin đập thuỷ điện Sông Tranh 2 bị nứt khiến nước rò rỉ.
Theo báo Sài Gòn, cúm gia cầm đang vào mùa cao điểm nhưng nhiều cơ sở giết mổ có giấy phép hoạt động cùng với các lò mổ "chui" đang trở thành nơi trung chuyển, cung cấp hàng chục ngàn con gà, vịt... lậu mỗi ngày. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thực trạng này như sau.
Theo báo Sài Gòn, tại vùng Cao nguyên Trung phần, mới vào hạ tuần tháng 3 mà toàn bộ các trạm bơm thủy lợi dọc theo sông Đồng Nai thuộc địa phận tỉnh Lâm Đồng đã phải "đóng máy" vì nước sông nằm dưới mực nước chết. Báo Lao Động ghi nhận thực trạng này qua bản tin như sau.
Theo báo Sài Gòn, tại miền Tây Nam phần, trên địa bàn tỉnh Cà Mau, theo quy luật, tháng 3 sóng yên biển lặng, nhưng tại cửa biển Cái Cám thuộc xã Tân Hải, huyện Phú Tân thì ngược lại.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.