Hôm nay,  

Cơn Ác Mộng Giao Thông

28/11/200000:00:00(Xem: 5789)
Bạn,
Chuyện kẹt xe đã trở thành chuyện thường ngày ở Sài Gòn, một thành phố đông dân nhất Việt Nam. Thế nhưng thời gian gần đây, chuyện thường ngày này đã trở thành cơn ác mộng giao thông đối với số cư dân thường phải di chuyển trong những giờ mà báo trong nước gọi là cao điểm. Theo lời của viên giám đốc sở Giao thông Công chánh Sài Gòn, bình quân mỗi người dân ở Sài Gòn chỉ có 1 mét vuông đường, thấp hơn 10 lần so với tiêu chuẩn quốc tế.

Theo báo SGGP Thứ Bảy, con số nêu trên quả là “khiêm tốn” khi cả thành phố phải gánh chịu khoảng 2 triệu chiếc xe đạp, 2 triệu xe gắn máy, 30 ngàn xe xích lô và xe ba gác, 250,000 xe các loại, đó là chưa kể hàng ngàn lượt xe từ các địa phương khác đổ về mỗi ngày. Trình bày thực trạng giao thông ở Sài Gòn, báo SGGP Thứ Bảy đã viết như sau.

Thực ra thì chuyện kẹt xe đã được báo động từ lâu. Nhưng giải pháp để xử lý nạn kẹt xe thì rất hạn chế. Trong khi đó thì người ta lại đua nhau nhập khẩu đủ loại xe cộ từ thô sơ đến thượng, hảo hạng. Hiện giờ, chỉ tính riêng xe gắn máy, mỗi ngày có chừng 1 ngàn xe được đăng ký, cứ theo đà gia tăng kiểu như vậy chắc có lẽ chẳng bao lâu nữa Sài Gòn sẽ bị đông cứng bởi những dòng xe gắn máy đặc nghẹt và dài bất tận.

Trong đủ thứ loại thành phố lớn ở các nước thuộc khu vực châu Á, chẳng nơi đâu có hệ thống giao thông kém cỏi và chật chội như Sài Gòn. Một thành phố có mật độ dân số 2,419 người/km2, chứa đựng thường xuyên trên 6 triệu dân sinh hoạt mà không có lấy nửa thanh đường ray xe điện nội ô, tìm mờ mắt chẳng hề có cái gì đáng gọi là cầu vượt cho 1,500 giao lộ, dịch vụ taxi hỗn loạn và đắt đỏ đến phát ngán, chất lượng phục vụ của các tuyến xe buýt kém cỏi và không phải ở đâu cũng có. Giao thông Sài Gòn gồm 1,700 tuyến đường lại luôn bấp bênh vì sự thay tên đổi tuổi, đường phố lồi lõm và bụi mù vì tình trạng nay đào mai bới. Đường sá như vậy, lại hòa nhịp với ý thức chấp hành luật lệ giao thông theo kiểu thuần nông của dân ta, được thăng hoa thêm bằng lệ lấn chiếm lòng lề đường nhân nào quả ấy nên kẹt xe là điều tất yếu.

Bây giờ thì nạn kẹt xe đã trở thành nỗi thống khổ. Mỗi sáng, mỗi chiều, vào những giờ cao điểm, Sài Gòn bị tới 60 nút nghẽn chặn ngay trên các tuyến đường huyết mạch. Dòng người dòng xe đua nhau chen lấn, tất bật rối bời trong tiếng gầm gừ bực bội, tất bật hòa quyện trong tiếng động cơ ầm ĩ và phun ra đặc nghẹt khói xăng. Với tình hình đương đại thời nay, tình hình giao thông ngày càng ảm đạm. Chẳng phải một sớm một chiều có thể giải quyết nạn kẹt xe ở Sài Gòn. Trước mắt, thiết thực hơn cả là trả lại lòng lề đường cho công chúng. Bên cạnh đó, nên tổ chức thông tin cho người dân biết rõ hiện thực giao thông trong từng thời điểm cụ thể. Tiếp theo là hãy bắt tay vào việc dựng dậy hệ thống giao thông công cộng, đầu tư mạnh vào phương tiện này, thổi vào nó sức hấp dẫn của sự tiện lợi, không vội tính lỗ lãi nhỡn tiền mà quên đi mối lợi đại cuộc.

Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, thành phố Sài Gòn đang tiến hành các dự án nghe rất là qui mô, nào là dự án xây dựng xa lộ Đông Tây, đường xe điện cáp, nào là hệ thống cầu vượt, thế nhưng những dự án đó vẫn còn trên bàn giấy của các cơ quan chức năng CSVN, vì đang chờ tiền tài trợ của các tổ chức quốc tế, do đó, người dân phải dài cổ chờ trông.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nỗi lo thiếu thủy sản… Báo Tiền Phong kể: Các nhà máy chế biến thủy sản thiếu nguyên liệu trầm trọng…
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Cán bộ tưng bừng bia rượu trong giờ làm việc là thường… Bây giờ sẽ bị cấm.
Thủ đô vẫn luôn luôn không giống ai: Hà Nội không thoát nổi ô nhiễm….
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Đồng Bằng Sông Cửu Long đang quên đi chuyện nước mặn dâng cao mà tập trung vào cuộc vui lễ hội Ook Om Bok mà trong đó thi đua ghe ngo là hào hứng nhất
Cái gì lâu đời thuộc về văn hóa dù là văn hóa vật thể cũng đều quý hiếm như cây thị 900 tuổi tại Chùa Đồng Phúc thuộc tỉnh Quảng Ninh tại miền Bắc Việt Nam được liệt vào si sản văn hóa của Việt Nam


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.