Hôm nay,  

Tinh Thần Dân Tộc

29/06/201300:00:00(Xem: 5415)
Câu chuyện còn tiền, còn đủ thứ là chuyện muôn đời. Hỏi bất kỳ cậu trẻ nào, cô gái nhỏ nào, cho tới các ông già, bà cụ... thì ai cũng biết đồng tiền có thể mua được gần như tất cả.

Trong xóm mình ở Bình Thạnh, vẫn cứ nghe hoài ca khúc, không biết ai chế ra, có những câu rất là chân lý:

Tiền là tiên là phật,
Là sức bật của lò xo,
Làm thước đo lòng người...

Thời xa xưa cũng đã thấy thế. Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm đã viết những dòng thơ mà cụ gọi là Thói Đời:

Thế gian biến đổi vũng nên đồi
Mặn nhạt, chua cay lẫn ngọt bùi
Còn bạc, còn tiền còn đệ tử
Hết cơm, hết rượu hết ông tôi...

Báo Tuần Việt Nam có nói chuyện với Tiến Sĩ Mộc Quế, viện trưởng Viện quản trị doanh nghiệp, tác giả cuốn sách Xây dựng văn hóa gia đình doanh nhân... và được nghe nhận định rất đáng báo động như sau:

“Hàng ngày tôi đọc báo thường xuyên thấy tin tức về các "tai nạn" xảy ra trong nhiều gia đình. Tình trạng đó thật đau xót, đáng báo động.

Nào là đổ vỡ, ly dị, chồng đánh vợ, vợ giết chồng, vợ bỏ chồng lúc khó khăn, hoạn nạn, bỏ rơi con cái, v.v... Hậu quả tai hại để lại cả thế hệ sau. Nên mới có những chuyện như 5- 6 đứa trẻ buồn chán gia đình, cột chân vào nhau cùng nhảy xuống sông tự tử. Đây là nỗi đau của toàn xã hội, toàn dân tộc.

Có mấy người học trò của tôi là giám đốc doanh nghiệp. Thời làm ăn được, vợ chồng con cái đề huề, rất vui vẻ. Nay gặp khủng hoảng khó khăn, vợ không chịu được cực khổ, bỏ đi mất với người khác, để mặc chồng con...

...Một số thực tế sau đây có thể "nói" thay con số thông kê về thực trạng hiện nay: Nhiều cửa hàng văn hóa phẩm và photocopy bán mẫu biểu thủ tục hành chính cho biết mẫu đơn bán chạy nhất là... đơn ly hôn, sau đó là đơn khiếu nại, tranh chấp tài sản. Có nơi mỗi ngày bán hàng trăm đơn ly hôn...

...Tôi nghĩ về mặt này chúng ta có thể học tập Hàn Quốc. Tổng thống Park Chung Hee của nước này trong thời tại vị (1961 - 1979) đã xây dựng thành công nền tảng cho mô hình văn hóa gia đình thời kỳ mới trong 10 năm.

Đó là chương trình nâng cao tinh thần trách nhiệm cá nhân với xã hội, đất nước, tinh thần tự lực tự cường; cải thiện xã hội; Phát triển đất nước lấy công nghệ khoa học kỹ thuật làm đầu. Đáng chú ý là trong xây dựng giá trị, nhân cách của con người, họ lấy "3 tự" làm đầu: Tự lực, tự trọng, tực giác. Đây là 3 giá trị lớn xây dựng nên tinh thần dân tộc...”

Một điểm tuyệt vời nhất mình nhận ra từ Tiến Sĩ Mộc Quế là tìm lấy chìa khóa “xây dựng nên tinh thần dân tộc” để bước đi.

Tại sao Tiến Sĩ Mộc Quế không nói là cần học tập Tư Tưởng Cụ Hồ? Tại sao không nói là “cần phất cao lá cờ Xã Hội Chủ Nghĩa Vĩ Đại Mác Lê Mao” như thường nghe?

Và tại sao cần tìm tinh thần dân tộc?

Vâng, đó là giá trị mà ông bà mình nhiều đời đã vui hưởng hạnh phúc. Đó là niềm vui gia đình bền vững mà ba má mình đã gìn giữ tới ngày đi về cõi.

Đó cũng là tri thức tiềm ẩn của dân tộc: rằng có những thứ không mua nổi dù là có cả khối tiền.

Thí dụ, bạn có tiền bao nhiêu đi nữa, vẫn không mua được nhan sắc, nếu bạn mũi tẹt, chân còng, lưng gù, mắt hí... Có đi Hàn Quốc mà làm đẹp cũng sẽ là dị hợm thôi.

Thí dụ, bạn có tiền, có thể mua được bằng cấp, nhưng không thể mua được trí tuệ, không thể viết lên những áng văn chương xuất sắc.

Thí dụ, bạn có tiền, có thể mua được ghế Giáo sư Đại Học ở đâu đó, nhưng bạn không giải nổi các bài toán tuyệt vời như Giáo Sư Ngô Bảo Châu.

Do vậy, có mất cô vợ vì cạn tiền, thì cũng không nên tiếc. Hãy giữ lấy những đứa con, hãy nuôi lớn thế hệ trẻ... bằng khát vọng xây dựng cho bền vững tinh thần dân tộc.

Không giữ được tinh thần dân tộc, đừng nói chi tới vợ, ngay như giang sơn cõi bờ, biển đảo trùng trùng... cũng mất mấy hồi. Có phải không.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Miền Tây nhiều tháng nay vẫn râm ran chuyện một loài rắn lạ xuất hiện, ngay cả tại các ruộng lúa trước giờ vẫn được xem là hiền lành.
Nhìn lại lâu như thế, tất nhiên ai cũng tóc trắng rồi. Và cũng đã từng thấy cảnh máu đổ thịt rơi -- nói nghe thì cải lương,
Nói thích hàng ngoại là dân ta, là không hoàn toàn đúng. Bởi vì hàng ngoaị là đắt tiền, lấy sức nào mà mua, và mấy ai kham nổi mà mua.
Hiện nay, Việt Nam mỗi năm có hơn 300.000 vị thành niên nạo phá thai. Đó là mới tính vị thành niên thôi.
Có một cái gì rất là bất nhẫn trong đời này, khi một mạng người bị bứng đột ngột ra khỏi cuộc đời.
Vọng cổ sẽ tuyệt chủng? Sẽ không còn ai muốn nghe, muôn hát trong tương lai? Thế hệ kế tiếp của vọng cổ ở đâu?
Sau một thời vùng vẫy ở Đà Nẵng, rồi được đưa ra Hà Nội để “quét sạch tham nhũng,” bây giờ oải quá, ông Nguyễn Bá Thanh bèn sang Mỹ chữa bệnh.
Trong sách, lúc nào cũng có cả một kho tàng. Đó là lý do trường học được mở ra để thế hệ trước trao truyền chữ nghĩa cho thế hệ sau.
Thế là có ba con nhạn trúng đạn. Bộ Thông Tin ra quyết định xử phạt 3 tờ báo vì loan tin nhảm.
Con số 4000 tỷ đồng VND là bao nhiêu? Cỡ nào? Phải chăng dự án 4000 tỷ đồng VN để buộc trẻ em từ lớp 1 tới lớp 3 tại Sài Gòn phaỉ mua máy tính bảng kỹ thuật số học trình,


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.