Hôm nay,  

Văn Hóa Lễ Hội

18/02/201400:00:00(Xem: 6062)
Lễ hội là văn hóa, là nếp sống, là hiển lộ những ẩn tàng cảm xúc của một dân tộc, hay của một tỉnh, một làng xã... Do vậy, cách thái tham dự lễ hội cũng là một văn hóa sống... Tuy rằng chỉ một số người bày tỏ thái độ thô lỗ khi tham dự lễ hội, nhưng các hình ảnh này không đưa lên Internet đã làm mất đẹp không khí trang nghiêm, làm nhạt mờ ý nghĩa đẹp của lễ hội.

Dĩ nhiên, vẫn có các bậc trí thức nhân sĩ đã tới với lễ hội trong ý nghĩa đầy đủ... nhưng con sâu làm rầu nồi canh, những hình ảnh xô đẩy nơi sân chùa, nơi đền Trần đã làm mất đẹp nhiều phần lễ hội.

Có cách nào thay đổi thái độ tham dự lễ hội thô bạo của nhiều người đó hay không?

Dĩ nhiên, cần là giáo dục từ thơ ấu, từ trường học... để khi trưởng thành, ngườid ân sẽ t6é nhị hơn, sẽ nghiêm trang hơn... và làm cho lễ hội đẹp hơn.

Báo Đời Sống & Pháp Luật có bản tin tựa đề “Dám trèo lên bàn thờ cướp lộc thì đi lễ để làm gì?” trong đó ghi nhận:

“...Sau lễ khai ấn đền Trần (phường Lộc Vượng, TP. Nam Định), nhiều nhà nghiên cứu văn hóa “sửng sốt” trước hình ảnh người dân đi lễ dám trèo lên cả bàn thờ để lấy lộc, để sờ vào được thanh bảo kiếm lấy may. Những tưởng rằng, chen lấn, cướp lộc diễn ra trong khuôn viên lễ hội bấy lâu nay đã là tận cùng của sự hỗn loạn, ấy vậy mà giờ đây còn có những người dám “cả gan” trèo lên cả bàn thờ. Nhận định về hình ảnh này, một nhà nghiên cứu văn hóa lâu năm đã phải thốt lên: “Trời ơi, đã dám trèo lên bàn thờ để cướp lộc thì còn đi lễ làm gì nữa”...

...Đó là hình ảnh tiền lẻ rải khắp dòng suối Yến trong xanh của khu di tích chùa Hương, hay giắt đầy tay và cả trên đầu tượng Phật, hình ảnh biển người chen chúc nhau trên đỉnh chùa Đồng (Yên Tử) chỉ để cọ được đồng tiền lẻ vào chuông lấy may, hàng trăm nghìn người chen lấn trong lễ hội cướp phết (Vĩnh Phúc) khiến cả tưởng rào của UBND bị đạp đổ, hàng loạt ruộng rau của người dân cất công trồng bị giẫm nát. Hay hình ảnh “mưa tiền” xảy ra trong lễ khai ấn đền Trần (Nam Định) vừa qua, khi đoàn rước kiệu đi qua, hàng nghìn người dân cố vo viên đồng tiền lẻ để ném trúng vào kiệu cầu may, rồi dẫm đạp lên nhau để cướp hoa lộc, trèo cả lên bàn thờ chỉ để sờ được tay vào thanh bảo kiếm…

...Nói về vấn đề tâm linh chân chính, trụ trì Thiền viện Trúc lâm Tây Thiên cũng đã từng nói rằng: “Triết lý nhà Phật khuyên rằng, đến cửa chùa chỉ cần lòng thành thắp một nén hương thì đã được Phật độ, không cần mâm cao cỗ đầy, không cần tiền bạc vì cửa chùa là chốn chay tịnh, không vướng bụi trần”...”(ngưng trích)

Nhưng, tận thâm sâu... vẫn là gốc mê tín. Câu hỏi rằng, có thể nào làm bớt hiện tượng mê tín hay không?

Báo Tuổi Trẻ đã phỏng vấn PGS.TS Lương Hồng Quang (phó viện trưởng Viện Văn hóa nghệ thuật quốc gia Việt Nam) về câu chuyện cầu cúng, rải tiền trong lễ hội, trích:

“...* Trong bối cảnh này, theo ông, liệu có biện pháp nào để giảm bớt tình trạng mê tín của xã hội hay không?

- Theo tôi, muốn thay đổi phải cần thời gian để tất cả mọi người thay đổi nhận thức. Khách hành hương hiện nay không có khuôn mẫu văn hóa, họ không biết cái gì nên và không nên khi đến đền chùa miếu phủ.

Mấy chục năm nay người Việt Nam không được trao truyền những nghi thức ấy, cũng không được hướng dẫn. Cho nên, theo tôi, việc đầu tiên là phải giáo dục về việc thực hành các nghi lễ truyền thống.

Trong đó, giới truyền thông cũng cần được trang bị lại hệ thống kiến thức để tránh tình trạng nhiễu loạn như hiện nay.

Mặt khác, bản thân chủ cơ sở thờ tự phải kiên quyết đảm bảo thực hiện nếp sống văn minh. Nếu họ không vào cuộc thì sự nỗ lực của cả xã hội cũng không giải quyết được việc gì.

Cứ nghĩ người dân rải tiền lung tung thì tiền vẫn cứ thuộc về nhà chùa, nhà đền như hiện nay thì khó thay đổi được gì. Chưa nói đến việc hiện nay chúng ta chưa có những quy chế, chính sách nào hiệu quả về vấn đề này. Chế tài lại càng không.”(ngưng trích)

Nghĩa là, chuyện thay đổi cần có thời gian, vì giáo dục là chuyện lâu dài. Thêm nữa, GS Quang nói rằng chính nhà chùa, nhà đền cần góp sức ngăn chận sự mê tín...

Bởi vậy, mới ngậm ngùi khi đọc trên báo Lao Động bài viết tựa đề “Người Việt đi chùa để cầu, người Hàn đến chùa để thiền,” trong đó ghi nhận về truyền thống dân Đại Hàn mừng Tết âm lịch y hệt như dân Việt Nam, nhưng với tâm thức trang trọng tâm linh độc đáo:

“...Trong 3 ngày nghỉ ngắn ngủi, hầu như tất cả mọi người đều về thăm quê. Và tết cũng trở thành “cuộc chiến” để về quê với những người dân Hàn Quốc. Một tháng trước tết, trên mạng Internet bắt đầu rao bán vé tàu tết, nhưng chỉ trong 4 ngày, lượng vé bán ra đã lên tới 1 triệu chiếc. Những người không mua được vé tàu chuyển sang đi xe buýt cao tốc hoặc dùng xe riêng, có khoảng hơn 2 triệu người dân rời thủ đô Seoul vào dịp tết. Do đó, tết ở Hàn Quốc còn được gọi là “cuộc đại di chuyển toàn dân”....

...Khác với người Việt Nam, người Hàn Quốc không đi lễ chùa vào dịp tết. Các đền, chùa ở Việt Nam thường được xây ở khu vực dân cư sinh sống, nên người dân có thể đi lễ chùa thường xuyên. Còn ở Hàn Quốc, các ngôi chùa được đặt ở vị trí trang nghiêm và tĩnh lặng sâu trên núi. Người Hàn Quốc không đi lễ ở nhiều chùa, mà chỉ đến một ngôi chùa để thiền rồi trở về. Người Hàn Quốc coi trọng “chất” hơn “lượng”. Người Việt Nam tin càng đi lễ được nhiều đền chùa càng nhận được nhiều phúc, còn người Hàn Quốc tin nếu ngồi thiền tâm càng tịnh thì ước nguyện của bản thân sẽ được đáp lời...”(ngưng trích)

Tuyệt vời. Người Hàn Quốc tin nếu ngồi thiền tâm càng tịnh thì ước nguyện của bản thân sẽ được đáp lời...

Phải chi dân Việt Nam mình cũng thâm tín như thế, để giữ tâm càng lúc càng thanh tịnh... thì biển với đảo sẽ bình yên mãi thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có phải có màn đinh tặc cố ý, hay chỉ là vô ý? Rơi đinh giữa đường, có nên nghi ngờ là âm mưu sát nhân hay không? Bởi vì, có thê chết người... Trong xã hội này, cái gì cũng đáng ngờ... Bản tin Infonet kể rằng đã tìm được thủ phạm khiến hàng trăm xe thủng xăm ở cao tốc Lạng Sơn – Hà Nội.
Chuyện thuốc giả chữa ung thư không cho người vẫn gây sôi nổi... Trong khi đó, Bộ Y Tế kiên quyết rằng đó là thuốc thật nhưng kém chất lượng
Vậy là vào năm học mới… nhằm trong mùa lễ Vu Lan, mới biết lòng mẹ cha đi theo bước trẻ… Bản tin Infonet ghi nhận về buổi sáng ngày 5/9/2017, với 21 triệu học sinh cả nước tựu trường dự Lễ khai giảng năm học mới 2017 - 2018.
Vậy là tới mùa Vu Lan, mùa báo hiếu mẹ cha... Tuy xã hội vẫn có những bất toàn về thể chế, xã hội, đạo đức, lòng người vẫn bền chặt nương tựa trong tình thương với ba mẹ... Báo Người Đưa Tin về về Hà Nội: Biển người ngồi dưới lòng đường trước chùa Phúc Khánh dự lễ Vu Lan...
Thuốc giả thì cứ bảo là thuốc thật nhưng kém chất lượng, trong khi đó công an nói mìn giả là mìn giả, hình như không ai dám nói đó là mìn thiệt nhưng kém chất lượng.
Trong tuần lễ này sẽ có một ngày đáng ghi nhớ cho người mê thơ: nhà thơ Vũ Hoàng Chương từ trần ngày 6 tháng 9, năm 1976.
Nhức nhối vẫn là ung thư... nhức nhối vẫn là hiện tượng bán thuốc giả công khai từ các cấp cao nhất của Bộ Y Tế... nhức nhối vẫn là, có vẻ như Đảng CSVN muốn bịt miệng toàn dân về nỗi đau bị siết họng cho chết trong phòng bệnh bằng thuốc giả, thuốc dỏm, thuốc ma, thuôc không ai biết xuất xứ từ phòng thí nghiệm nào, thuốc không có cả giấy tờ nhưng được ma mãnh bằng giá tờ giả...
Nan đề lớn nhất của Việt Nam hiện nay kể ra là nhiều kinh khủng: thể chế, quyền người căn bản, thủ tục kinh doanh, hối lộ, tham nhũng... nhưng trong tầm xa, sẽ có một trở ngại lớn, đó là hiện tượng robot sẽ thay thế cho nhân lực. Lúc đó, công nhân mất việc hàng loạt.
Như thế, chính quyền Hà Nội và Bộ Quốc Phòng nhất quyết cướp đất của dân Đồng Tâm? Nhà trí thức Nguyễn Đình Ấm trong baì viết “Hãy chấm dứt hành vi càn dỡ, bất nhân ở Đồng Tâm!”
Đây cũng là lần đầu tiên Bộ Y tế có thông tin chính thức về quá trình cấp phép cho các thuốc của VN Pharma kể từ khi tổng giám đốc VN Pharma bị bắt (năm 2014).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.