Hôm nay,  

Khi Du Lịch Xuống Dốc

28/04/201400:00:00(Xem: 5190)

Xuống dốc, có nghĩa là dịch vụ đối với khách du lịch xuống dốc... có nghĩa là nhiều du khách ngại ngần hơn, và có thể sẽ không bao giờ trở lại.

Dân mình vốn hiếu khách, tại sao nhiều du khách bỏ chạy?

Nơi đây nêu 2 trường hợp: thác Bản Giốc và Hội An, hai nơi đẹp tuyệt vời. Khi du khách không muốn tới những nơi đẹp như thế, có nghĩa là vì lý do con người nơi đó không hay ho gì.

Báo Pháp Luật TP.SG hôm Thứ Bảy 26-4-2014 viết qua bản tin tựa đề “Thác Bản Giốc đang... xuống dốc.”

Bản tin viết:

“Một trong những danh thắng nổi tiếng của nước ta đang rơi vào tình trạng bị lãng quên. Dù khung cảnh thiên nhiên nơi đây vẫn xinh đẹp, vẫn say đắm lòng người song những dịch vụ đi kèm lại khiến du khách vô cùng...ngần ngại.

Bản Giốc là một thác nước cao hùng vĩ và đẹp nhất của Việt Nam. Thác nước này nằm giữa biên giới Việt Nam và Trung Quốc; phía Việt Nam, thác thuộc xã Đàm Thuỷ, huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng, phía Trung Quốc, thác thuộc tỉnh Quảng Tây.

Toàn cảnh thác Bản Giốc. Nằm giữa một thung lũng của hai quả núi. Bên kia là đất của nước bạn.

Thiên nhiên hùng vĩ, say đắm lòng người của thác Bản Giốc.

Con đường đất đi vào thác nham nhở, rác rến cùng với trâu bò, gà vịt thả rong khắp nơi.

Bè của Trung Quốc được trang bị mui để tránh năng và áo phao treo san sát trên thành. Sát bờ là "đội" bè được trang bị kỹ lưỡng luôn trong trạng thái sẵn sàng.

Trong khi thuyền Trung Quốc nườm nượp khách thì bên nước ta bè du lịch vắng tanh. Những chiếc bè thì cũ kĩ, rách nát không có mui và cũng chẳng có áo phao. Trên bờ là dãy chòi rách nát bán đồ lưu niệm cùng rác rến được thải ra.

Dãy chòi bán đồ lưu niệm hoang phế. Chỉ có một vài hàng bán đồ...Trung Quốc và cũng chẳng có khách ghé thăm.

"Lều" nghỉ chân ngập rác và tồi tàn. Ghế được làm bằng những khúc cây ghép lại. Bàn thì ọp ẹp chực đổ xuống bất cứ lúc nào.

Những khung cảnh tự nhiên tuyệt đẹp của thác Bản Giốc phần bên Việt Nam khiến du khách nao lòng.”(ngưng trích)

Trong khi đó, bản tin báo Đất Việt tựa đề “Khách du lịch thất vọng việc Hội An thu phí đi dạo...”

Bản tin viết:

“Mấy ngày gần đây, nhiều diễn đàn cả trong nước và quốc tế đều đang xôn xao thông tin Hội An thu phí vào phố cổ.”

Đặc biệt, bản tin báo Đất Việt có ghi ý kiến của một du khách nước ngoài. Báo này viết:

“Lược dịch: "Tôi đã đến thăm Việt Nam và Hội An mỗi năm trong vòng 7 năm trở lại đây, và vài năm gần đây chúng tôi đã sợ những điều như thế này xảy ra. Chúng tôi mong rằng chính quyền Việt Nam sẽ khôn khéo để không giết chết con gà đẻ trứng vàng này.... Là những khách du lịch bình thường, chúng ta sẽ không trả cho những khoản phí, thuế vô lý. Hội An không đặc biệt đến vậy, Cố đô Huế cũng không thu phí như thế. Tại sao tôi lại phải bỏ ra 120k chỉ để ăn một bát Mì Quảng ở trong chợ với giá 20k? Chẳng có nghĩa lý gì cả. Có rất nhiều đất nước thú vị như vậy và bây giơ chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm chúng. Tôi rất tiếc cho việc làm ăn tại khu phố cổ, tôi sẽ chẳng uống ở quán Before &Now nữa, không ăn ở nhà hàng Miss Vy, không mua được Cơm gà Bà Buội, không được ăn bánh mì ở những tiệm nhỏ trong chợ nữa. Tôi thường yêu thích việc nghe Bài Chòi nhưng tôi sẽ không trả thêm 120k trong khi chỉ mất 20k để được nghe..."...”(ngưng trích)

Gà đẻ trứng vàng... Cả Bản Giốc và Hội An...

Lại thở dài, ngậm ngùi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Sài Gòn, tại miền Bắc VN ở nhiều tỉnh đồng bằng sông Hồng
Theo báo Sài Gòn, mấy ngày qua, tại Tây Nguyên, trên địa bàn tỉnh Kon Tum, hàng chục gia đình cư dân trú tại thôn 4, xã Diên Bình, huyện Đắc Tô sống trong cảnh khổ sở, sinh hoạt hằng ngày của họ bị đảo lộn hoàn toàn, mà nguyên nhân chính là do mọt sắn tấn công. Báo Lao Động ghi nhận về thảm họa này qua bản tin như sau.
Theo báo Sài Gòn, những ngày vưà qua, giá heo hơi ở các tỉnh, thành phố miền Tây Nam phần, liên tục tăng từ 5.1 (hơn 250 Mỹ kim) lên 5.3 triệu đồng, hơn 260 Mỹ kim)/tạ; ở miền Trung và miền Bắc lên đến 5.5- 6 triệu đồng/tạ, cao kỷ lục từ trước đến nay.
Theo báo Sài Gòn, tại khu vực ngoại thành Hà Nội, không có cầu kiên cố, người dân hai huyện Thanh Oai và Chương Mỹ tự dựng những cây cầu nhỏ để đi qua sông Đáy.
Theo báo Sài Gòn, tại miền Bắc VN, gần trung tâm thành phố Bắc Ninh, ngay sát quốc lộ 18, từ gần chục năm nay tồn tại một "núi" rác khổng lồ lộ thiên, gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Đến bãi rác này, các phóng viên đã phải rùng mình khi chứng kiến những cảnh tượng "nổi da gà". Báo Dân Trí ghi nhận thực trạng tại bãi rác này qua bản tin như sau.
Theo báo Tuổi Trẻ, tại trung tâm thành phố Sài Gòn, khu phố Tây balô ở quận 1 hiện là địa bàn hoạt động của các băng "nam giới chuyển đổi giới tính thành nàng". Với chiêu lừa gatï khách nước ngoài đi massage, quan hệ tình dục, thừa lúc khách sơ hở thì trộm cắp tài sản, các "cô ả" đang "ăn nên làm ra" tại khu phố này. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận thực trạng này qua bản tin như sau.
Theo báo Sài Gòn, tại nhiều địa phương ở miền Trung và miền Bắc VN
Theo báo Sài Gòn, hiện nay, trên nhiều tuyến đường ở thành phố Sài Gòn
Theo báo Sài Gòn, tại miền Trung, chỉ trong năm vưàø qua, trên địa bàn hai huyện Phước Sơn và huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam, liên tiếp xảy ra gần 30 vụ sập hầm vàng, làm chết và bị thương hàng chục người.
Theo báo Sài Gòn, gần đây, tại miền Trung, trên địa bàn tỉnh Bình Định, cả xã Cát Khánh, huyện Phù Cát đua nhau đi khai thác, tận thu titan. Mỗi ngày có hàng trăm người đến các khu vực bờ biển ở địa phương này để đào xới lấy titan.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.