Hôm nay,  

Biển Đông Lên Xe...

29/07/201400:00:00(Xem: 3622)

Đem chuyện Biển Đông sang Hoa Kỳ? Đúng vậy, và lần này là đem lên đoàn xe hơi xịn. Báo Lao Động kê chuyện “10 siêu xe Gia Lai Team mang bản đồ VN diễu hành ở Mỹ.”

Tại sao? Có phải đoàn siêu xe Gia Lai Team sẽ thúc ép dân Mỹ và rồi dân Mỹ sẽ thúc đẩy Tổng Thống Obama đưa thêm nhiều hạm đội Hải quân vào Biển Đông để hù dọa quân Tàu? Chuyện này thì có Việt kiều lo rồi, hẳn là thế.

Hay có phải đưa siêu xe sang Mỹ để Việt kiều thấy rằng quê nhà của họ đã có siêu xe, xịn hơn xe của họ lái nhiêu?

Có trời mà biết các quan CS suy nghĩ gì.

Bản tin Lao Động kể:

“Cuộc diễu hành siêu xe thường niên tại Mỹ - GoldRush Rally, diễn ra từ 31/5 đến ngày 7/6, có sự góp mặt của những chiếc siêu xe đến từ đội Gia Lai Team Việt Nam, mang hình bản đồ Việt Nam cùng với 2 quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa cách điệu hình trái tim quảng bá cả hành trình.

10 chiếc xe siêu sang tên tuổi của Gia Lai Team tham gia GoldRush Rally bao gồm Lamborghini Aventador, Nissan GT-R R35, Audi R8, Ferrari 458 Italia, Ferrari 458 Spider, Range Rover Sport, Maserati Ghibli và Maserati Quattroforte. Theo một thành viên trong đoàn, trong 100 chiếc tham dự năm nay Gia Lai Team góp mặt 10 chiếc.

Gia Lai Team do một nhóm người chơi xe Việt tập hợp lại. Những siêu xe của Gia Lai Team được nhận diện bởi các họa tiết trang trí màu vàng, bao gồm tên đội, số thứ tự cùng hình ảnh bản đồ Việt Nam với 2 quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa cách điệu hình trái tim...

...Cuộc diễu hành có hai chặng, hành trình từ Las Vegas đi qua Denver, Chicago, Cleveland, DC và kết thúc tại New York. Gia Lai Team tham gia hành trình trong chặng 2, bắt đầu từ Chiacago.”(ngưng trích)


Câuy hỏi nêu lên nên là: dàn siêu xe này có thể vô hiệu hóa công hàm (hay công thư?) Phạm Văn Đồng hay không?

Nên bi quan, vì công hàm này thê thảm lắm, đã tước đoạt rất nhiều tài nguyên biển của các thế hệ tương lai.

Bài viết của học giả Phạm Quang Tuấn tưạ đề “Tác dụng pháp lý của thư Phạm Văn Đồng qua lăng kính ba phán quyết Tòa án Quốc tế” đã cho thấy các tiền lệ về tranh chấp đảo/đất ở tòa án quốc tế như dường công nhận rằng qua công hàm Phạm Văn Đồng, chính phủ Việt Nam đã chấp nhận bán đảo, bán biển (không ghi giá... mới lạ).

Trên mạng Bauxite VN, GS Nguyễn Huệ Chi bày tỏ nỗi lo rằng cơ nguy tòa án quôc tế sẽ công nhận giá trị công hàm Phạm Văn Đồng, và thế là chúng ta sẽ mất biển, mất đảo hàng loạt...

GS Nguyễn Huệ Chi viết:

“Ba phán quyết của Tòa án Quốc tế mà học giả Phạm Quang Tuấn trưng ra làm bằng chứng dưới đây có thể xem là ba thiết chứng chỉ rõ tác dụng phản trắc đắc lực của Công hàm/Công thư Phạm Văn Đồng nếu Việt Nam đem vấn đề Hoàng Sa - Trường Sa ra trước Tòa án Quốc tế. Đọc xong không ai không thảng thốt đến nhói tim. Điều ông Giám đốc Minh triết Việt Nguyễn Khắc Mai nói cách đây ít lâu bỗng trở thành một ám ảnh ghê gớm: “Công hàm Phạm Văn Đồng là một tai họa cho Việt Nam trong vấn đề tranh chấp chủ quyền biển đảo với Trung Quốc”, là “một công thư phản động”, “có tác hại phản quốc”...”

Hóa ra, ông Phạm Văn Đồng phản quốc... Không lẽ làm một mình? Phải có ý kiên ông Hô chớ? Nghĩa là, ông Hô cũng phản quóc...

Nghĩa là, thế hệ tương lai của VN tha hô lên núi kiêm cơm, vì biên là của đàn anh Bắc Phương cả rồi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tình hình nhân quyền Việt Nam qua hô sơ Formosa lộ rõ màu sắc búa liềm rồi... bất kể thế giới phản đôi. Trong khi đó, có nghi vấn vi cá mập mua là không có giấy phép?
Vậy là y hệt như phim cao bồi bắn súng, bất bình là rút súng ra pằng pằng… Vậy mà, khi công an hỏi tới, hóa ra là súng nhựa. Hay, có phải công an chạy tội cho người khoe súng chăng?
Trong khi Biển Đông sôi động, sóng gió không ngừng, các quan chức ngoaị giao Việt Nam vẫn tưng bừng thu vén cả những món hàng thế giới ngăn cấm, thế là vi cá mập phơi đầy trên maí nhà sứ quán...
Hôm 19/1/2018 vừa qua là tròn 44 năm ngày Hoàng Sa bị Hải quân Trung Quốc đánh chiếm. Trận Hải chiến Hoàng Sa xảy ra ngày 19 tháng 1 năm 1974.
Vậy là thê thảm cho công nhân thủy nông Hà Nội, gần 3 năm bị nợ lương mà kêu hoài vẫn không thấy nhúc nhích... Có biết là bao nhiêu gia đình đau khổ chỉ vì quan chức Hà Nội tiền xài như nước, trong khi lương công nhân thủy lợi cứ bị chận hoài.
Vậy là kết thân hơn với Tòa Thánh Vatican, nhưng không biết mức độ tương lai như thế nào. Trong khi đó, chuyện văn nghệ Nội Mông Trung Quốc ca hát tại Hà Nội trong ngày tưởng niệm Hải Chiến Hoàng sa bị ngưng vì “sự cố kỹ thuật” chớ không vì Hoàng Sa. Có biết bao nhiêu triệu người suy nghĩ, tưởng nhớ về Hoàng Sa, vậy mà chỉ cần mấy cô Nội Mông váy Tàu nhảy múa là buồn biết bao nhiêu.
Vậy là robot tới Sài Gòn, làm một tiếp viên nhà hàng... điều này gợi lên suy nghĩ rằng, hàng chục triệu công nhân Việt Nam được chính phủ chuẩn bị kỹ năng gì, khi các hãng xưởng FDI và VN sử dụng robot vào các dây chuyền sản xuất. Phải thay đổi mới theo kịp xứ người, nhưng làm cách nào để thăng tiến cả trăm triệu người dân mới là nan đề.
Học sinh trung học quá kém, thế là lên đại học chới với... Lên đại học may mắn lấy được cử nhân, đa số sẽ đuối sức, hết dám theo lên bậc sau đại học, như Thạc sĩ, Tiến sĩ... Đó là hoàn cảnh chung.
Làm thế nào để chạy đua cách mạng công nghệ 4.0? Phải chăng là nợ lương cho tròn 4 năm? Hay là các quan chức thử tìm hiểu xem cách mạng công nghệ 4.0 có phải là nợ lương nhiều thêm?
Vậy là ông Tổng Bí Thư băn khoăn vì công an “bị kẻ địch mua chuộc”... Có phải là tình báo Trung Quốc hay Mỹ mua chuộc các tướng công an CSVN? Hay chỉ đơn giản là các tướng công an tụự chuyển biến?



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.