Hôm nay,  

Sân Bay Tệ Nhất?

21/10/201400:00:00(Xem: 3657)

Ít nhất, Việt Nam cũng có một số tự hào về kỷ lục... về nhiều cái nhất.

Một thời, tự hào vì chỉ trong nửa thế kỷ đã đánh “thắng Tây, thắng Nhật, thắng Mỹ” và đã đánh cho cả miền Nam tan tác, đánh cho bứng gốc cả Mặt Trận  Giải Phóng Miền Nam, đánh cho xóa sổ hết mọi các hay, cái đẹp, cái tế nhị văn hóa của Sài Gòn...

Bây giờ, nhà nước VN có thể tự hào vì thêm kỷ lục mới -- mà khỏi tự nhận, vì là thắng giải.

Bản tin VOA hôm Thứ Hai 20-10-2014 kể:

“Hai sân bay quốc tế lớn nhất của Việt Nam bị đưa vào danh sách các phi trường tệ nhất Châu Á trong bảng khảo sát 2014 do trang mạng The Guide to Sleeping in Airports thực hiện.

Kết quả vừa công bố được báo chí Việt Nam trích đăng cho thấy sân bay Nội Bài ở Hà Nội xếp thứ 5 và phi trường Tân Sơn Nhất ở TPHCM giữ hạng 8 trong danh sách 10 sân bay tồi nhất khu vực vì các điều kiện cơ sở hạ tầng và phục vụ yếu kém.

Cuộc khảo sát được thực hiện qua ý kiến bầu chọn của những người du hành quốc tế dựa vào các yếu tố chính như vệ sinh sân bay, thái độ phục vụ, và điều kiện về cơ sở vật chất của phi trường.

Báo nhà nước dẫn lời giới chức hàng không Việt Nam bác bỏ đánh giá của cuộc khảo sát, nói rằng không phản ánh đúng thực tế và thiếu khách quan.

Một hành khách quốc tế đã trên 50 lần bay sang Việt Nam từ năm 1997 tới nay mà chuyến đi mới nhất chỉ cách đây vài tháng, đồng tình với kết quả trên bảng xếp hạng.

Giáo sư Jonathan London thuộc Đại học Thành thị Hong Kong, nhà xã hội học-kinh tế chính trị học chuyên về Việt Nam, nhận xét:

“Sân bay của Việt Nam vẫn còn nhiều vấn đề lắm. Riêng chuyện phải chờ mãi mới lấy được hành lý ở sân bay Nội Bài của Hà Nội đã là một yếu tố làm cho tôi rất chán. Rất nhiều lần, đến mức hiện nay tôi luôn cố gắng để chỉ mang một túi carry-on mà thôi, vì không muốn chờ hơn 30 phút để lấy hành lý. Sân bay Tân Sơn Nhất ở Sài Gòn cũng hơi chật và đã có khi tôi phải xếp hàng chờ đợi rất lâu. Về vấn đề hối lộ, tôi chưa gặp khó khăn nào, tôi chưa đưa tiền cho ai cả, đặc biệt những người Việt kiều về nước muốn tránh vấn đề thì có hiện tượng họ cho tiền vào hộ chiếu, nhưng bản thân tôi chưa gặp.”

Du khách thường xuyên sang Việt Nam này nói vấn đề nhức nhối nhất của các sân bay Việt Nam là điều kiện vệ sinh vô cùng thấp...”(ngưng trích)

Trong phần Ý kiến của đôc giả VOA, có ghi ý kiến, trích như sau:

“Ý kiến

bởi: Không ghi tên

20.10.2014 13:07


Trả lời

Danh sách sân bay tệ nhất châu Á đúng chứ không sai. Cơ sở hạ tầng nhỏ không thành vấn đề, nhưng cách đối xử của cán bộ công nhân viên ở sân bay Tân Sơn Nhất với hành khách mới là quan trọng. Chậm chạp đòi tiền hối lộ là số một. Hành khách Việt không có lỗi gì cũng nói có lỗi để hù cho họ sợ, mà họ lo tiền để được đi qua. Đây là chuyện có thật mà lãnh đạo ở trên có biết hay không biết mà để bọn làm xấu hổ này hoành hành ? Đề nghị lãnh đạo chính quyền theo dõi và thẳng tay dẹp tệ nạn làm tiền tham ô và hách dịch này đi. Việt kiều và khách quốc tế thù ghét chế độ cũng một phần tệ nạn ở sân bay Tân Sơn Nhất.

bởi: BÚA TẠ

20.10.2014 13:04

Trả lời

@(Cậu,Mợ) NHÔ HK (tự nhận ở HK).Xin mời NHÔ cho biết ý kiến.Mỗi lần vào Cửa khẩu TSN của nước CHXHCN VN thì BÚA tôi rất mệt vì "VI-SA KẸP ĐÔ-LA" đấy,không có thứ "bơ thừa,sữa cặn" này thì cán bộ ta không vui,các tiếp viên "mọc sừng",các nhân viên hành lý "hò kéo pháo" ngay.Có tí đô là có "Cô Cán Sài gòn đi Tải Hàng ngay",mắt lại tình tứ như Nông thị Xuân,lại hồ hởi phấn khởi khi có người gọi mình là bác ấy chứ lị!”

Báo Thanh Niên đổ dầu vào lửa với bài viết “Đánh giá Nội Bài, Tân Sơn Nhất là sân bay tệ nhất, không oan,” trong đó ghi lời tiến sĩ Lương Hoài Nam, chuyên gia trong lĩnh vực hàng không bày tỏ: Tôi thấy cách họ đánh giá khá toàn diện.

Báo Thanh Niên viết:

“Ông Nam nói: "Trang mạng SleepingInAirports.Net không phải là tổ chức nghiên cứu và xếp hạng độc lập, nhưng nó phản ánh sự đánh giá của hành khách đi máy bay. Họ là khách hàng của các hãng hàng không và sân bay, là người chi tiền mua dịch vụ, sự đánh giá của họ không thể bỏ qua nếu chúng ta cầu thị.

Đánh giá của họ phản ánh góc nhìn của nhiều hành khách trẻ tuổi, trong đó có "du lịch ba-lô". Những người này chú trọng danh mục các dịch vụ ở một sân bay (như khu nghỉ tiện nghi chờ chuyến bay, nước uống miễn phí, wifi, có nhiều quán ăn không...). Chính đây lại là những thứ mà các sân bay của chúng ta thiếu nhất.

Tôi thấy cách họ đánh giá khá toàn diện, cả về danh mục dịch vụ (cái gì có, cái gì không có) và về chất lượng một số dịch vụ cụ thể. Những thứ họ chê ở hai sân bay của ta cũng không có gì là oan ức cho lắm. Chúng ta cũng thấy thế, biết thế, nhưng không nói ra thôi...”(ngưng trích)

Có oan hay không?

Ai bảo ưa kỷ lục thế giới? Bây giờ có rồi đó. Khỏi mệt nhọc gì, vẫn có kỷ lục vậy...

Ý kiến bạn đọc
24/10/201407:28:54
Khách
Tôi đã "phải" đi "ngang qua" sân bay Nôi-bài một lần khoảng 5 năm về trước ,nơi đây có xét hành-lí tư (túi xach tay nũ-trang va son phấn) sau khi đã chạy qua máy rọi. Vừa bới xem vật-dụng của tôi vừa nói / nhưng mắt không ngừng nhìn vào vật-dụng nữ trang của tôi) và nói: "Nhiều thứ thế này!"
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có phải đường hư vì không xe? Hay phải chăng xe nhiều làm đường hư sớm? Hay phải chăng rút ruột công trình đã làm đường hỏng sớm?
Vậy là Trung Quốc ngày càng tăng lực ở Biển Đông, tuần này là đưa chiến đấu cơ tối tân tới đảo Phú Lâm... Tương lai thấy rõ, ngư dân Việt sẽ đi đánh cá xa hơn nữa.
Cá ngừ vẫn là theo mùa... hễ trúng mùa, là giá giảm. Do vậy, ngăn ngừa giảm giá là một ưu tiên. Báo Nông Ngiệp VN kể: Tham gia chuỗi liên kết cá ngừ giúp ngư dân khắc phục ‘được mùa mất giá'...
Thế gian nhiều âu lo... tai nạn vây khắp trời... Báo Ấp Bắc kể chuyện: Chìm sà lan, 2 vợ chồng tử vong.
Lại nỗi lo ung thư, trong thời nhìn đâu cũng thấy độc chất... Chủ yếu vì sao? Hút thuốc, nhậu rượu, khói xe, ăn uống nhằm thực phẩm bẩn, trái cây ngậm hóa chất... Đặc biệt là nỗi lo, căng thẳng là bệnh.
Tiếng Việt mới kiểu GS Bùi Hiển nhiều phần sẽ được dạy thí điểm tại một đaị học Sài Gòn... nếu ý kiến của Phó giám đốc Sở GDĐT TP.HCM Phạm Ngọc Thanh không bị cấp cao hơn bác bỏ. Vậy là tương đương một màn đốt sách vĩ đại. Không cần một mồi lửa nào, mà cả kho tàng sách chỉ trích ông Hồ bỗng dưng từ từ bị đẩy vào hư vô. Sách chống Cộng sẽ trở thành chữ Nôm thế kỷ 21?
Mở mắt ra là thấy chuyện gì cũng làm hỏng đất nước mình, thò tai ra nghe là nhức nhối chuyện gì cũng hại cho người dân… Từ chuyện bằng dỏm, cho tới sông Mekong.
Báo Người Đưa Tin kể rằng: Ngày 28/11, Công an TP.Hải Phòng cho biết, lực lượng PC46 đang tạm giữ lô hàng không có giấy tờ hợp pháp, được vận chuyển từ Móng Cái (Quảng Ninh) về Hải Phòng tiêu thụ.
Có phải nhà nước đang bịt miệng các luật sư nhân quyền? Và bịt miệng công khai, không giấu giếm gì… bất kể thế giới đang dòm ngó.
Có thể hình dung rằng người đời sau sẽ nhớ nhiều nhất về Giáo sư Lê Hữu Mục là công trình chứng minh rằng ông Hồ Chí Minh không phải tác giả tập thơ “Ngục Trung Nhật Ký” – nghĩa là, Giáo sư họ Lê chứng minh rằng ông Hồ đã chôm lấy bản thảo và rồi ghi tên ông Hồ là tác giả.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.