Hôm nay,  

Chuyện Làng Võ Đánh Cọp

29/03/200000:00:00(Xem: 7192)
Bạn,
Trong lá thư trước, khi kể về sự tích nhân vật anh Cả, anh Hai ở Nam phần và câu chuyện hát đưa linh trong đám tang để báo hiếu, chúng tôi có nhắc đến các màn đánh võ diệt quỹ được đội âm công diễn trong khi đưa quan tài từ nhà ra đến huyệt. Theo tài liệu trong nước, các màn đánh võ này đã dựa theo các bài đánh võ ở Tân Phước Khánh, thuộc huyện Tân Uyên (tỉnh Biên Hòa cũ, hiện thuộc tỉnh Bình Dương).

Về mặt địa lý, Tân Phước Khánh là vùng đất giáp với vùng núi rừng thượng nguồn sông Đồng Nai, hoang vu và nhiều cọp dữ. Đây là vùng đất được biết đến với cái tên Tân Khánh-Bà Trà. Cũng chính từ vùng đất này, nhiều câu chuyện về các nhân vật đã đánh cọp đã được lưu truyền trong nhân gian. Mới đây, một nhà nghiên cứu trong nước đã viết về vùng đất võ này trên báo Tuổi Trẻ. Sau đây là một số chi tiết trích từ bài viết nói trên.

Tục truyền, bà Trà là thuộc tướng của vua Quang Trung. Sau khi triều Tây Sơn suy vong, bà Trà đã chọn vùng Tân Khánh để mưu việc phục hồi nhà Tây Sơn. Mưu sự lớn không thành, nhưng vùng Tân Khánh-Bà Trà đã trở thành cái nôi của võ thuật nổi tiếng ở phương Nam. Hàng loạt truyền thuyết về tinh thần thượng võ kể chuyện bà Trà đánh cọp và các thế hệ học trò của bà cũng để lại những công tích lớn lao. Ông Ất và Ông Giá đánh cọp dữ ở Bàu Lòng đã đi vào kho truyện dân gian với câu phương ngữ phổ biến “Cọp Bàu Lòng, Võ Tòng Tân Khánh”, hoặc chuyện thầy võ Năm Minh quyết hạ con cọp dữ ở vùng Hóc Ông Che (Hóa An).

Võ thuật ở đây được lưu truyền từ thời bà Trà đến nay. Đầu thế kỷ 20, ở vùng đất này có hơn 10 lò võ với các võ sư bậc thầy mà đến nay thế hệ con cháu và học trò có nhắc đến với tấm lòng quý trọng: Bảy Phiên, Tám Bỉ, Năm Dục, Sáu Chọi. Từ sau 1945, các chiêu thức võ được sắp xếp thành các màn giao đấu theo lớp lang (gọi là đánh võ lớp) nhằm biểu diễn hơn là giao đấu thật. Đánh võ lớp cũng đã đưa vào phần hát đưa linh trong các đám tang, và trở thành một trò diễn dữ dội và hấp dẫn.

Bạn,
Theo các tài liệu liên quan đến các màn biểu diễn võ trong khi đưa đám tang, về sau, màn “đánh võ lớp” lại chịu ảnh hưởng của truyện Tây Du Ký. Theo sự cải biến, người chỉ huy đoàn âm công đóng vai tướng cướp (người con trai thứ nhất), một thành phần đoàn âm công đóng vai đám bộ hạ của tướng cướp, một thành phần khác đóng vai quan quân làng tổng phục kích đám cướp từ sơn trại về cướp quan tài của mẹ tướng cướp, thành phần thứ ba đóng vai các đệ tử Đường Tăng.

Dựa theo diễn tiến của tích truyện, mở đầu tướng cướp cùng bộ hạ xông vào nhà đánh quân trong làng để lấy quan tài của mẹ về an táng trên sơn trại. Quân trong làng chống trả quyết liệt. Trên đường đi, các trận đánh võ diễn ra giữa hai bên, lại có thêm quỉ sứ chận đường, tướng cướp lại phải cầu đến sự trợ giúp của các đệ tử Đường Tăng để cùng hợp đánh quan quân trong làng và đánh lại thế lực ma quỉ nhằm giữ xác người quá cố để đầu thai, do đó trò đấu võ gọi là đánh phá quàng. Trên đường di quan qua huyệt, yêu tinh nấp sau các động gần đó xông ra chận đường, nhưng Tề Thiên, Sa Tăng, Trừ Bát Giới đã ra tay trừ hại. Cảnh này được gọi là đánh động nhằm tạo nên sự sôi động suốt đoạn đường đưa quan tài. Các lối đánh võ này mang tính cách biểu diễn và theo trình tự có thứ lớp của các màn đánh võ ở làng võ Tân Khánh đầy huyền thoại.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi đổi tên, sẽ thoát tụt hậu? Có vẻ như nhiều quan chức Hà nội tin như thế…
Hình như chính phủ Hà nội lo sợ dân chúng biểu tình theo kiểu như Hồng Kông… do vậy cảnh sát phải diễn tập đàn áp biểu tình.
Từ chiến tranh thương mại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, cho tới các sóng gió Biển Đông… bàn tay chính phủ Bắc Kinh hung hiểm phóng phi tiêu ra tứ phía…
Con gà đẻ trứng vàng cho Việt Nam và các nước Đông Nam Á vẫn luôn luôn là ngành du lịch… vì tự nhiên khách quốc tế rủ nhau tới xài tiền trong sân nhà mình…
Lúc nào cũng trai thừa, gái thiếu… thặng dư chênh lệch trên cả nước, không chỉ tại Sài Gòn.
Tưng bừng kinh doanh lậu… Đó là chuyện bến bãi đường thủy…
Dầu lậu chở lặng lẽ… cả chục ngàn lít dầu… không xuất xứ. Hẳn là tham nhũng, hay hối lộ…
Nhiều ngân hàng không biết làm sao thu hồi tiền cho vay, khi các dự án khổng lồ liên tục thua lỗ… và ngập nợ.
Có quá nhiều nỗi lo cho khu vực Đồng Bằng Sông Cửu Long…
Thôi thì bỏ phạt… hy vọng học trò ngoan mãi, biết vâng lời và học giỏi. Bản tin GiadinhNet kể về một ngôi trường tại Hải Phòng


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.