Hôm nay,  

Lừa Đảo Nhà Chùa?

30/10/201400:00:00(Xem: 5287)

Hôm nay được email của Cư sĩ Minh Mẫn từ Sài Gòn, kể nhiều chuyện lừa đảo ở sân chùa, nhưng khi khiếu kiện lại có vẻ như xảy ra chuyện công an bao che cho kẻ gian.

Nhiều chuyện và nhiều nơi, nơi đây chỉ xin trích ngắn gọn một phần thư của Cư sĩ Minh Mẫn, may ra “đèn trời” có thấy:

“NHỮNG VỤ LỪA ĐẢO

Lừa đảo là hành vi trở thành bình thường trong cuộc sống hiện nay. Xã hội văn minh thì lừa đảo theo văn minh, nhưng dẫu sao vẫn được luật pháp bảo vệ quyền lợi người dân một cách nghiêm minh chặt chẽ. Trong xã hội bán khai thì việc lừa đảo như một nhu cầu để tồn tại của giai cấp thiếu ý thức, vô đạo đức, người bị hại là thành phần dân dã chân chất, thật thà và có đạo đức. Lừa đảo có cùng bản chất của ăn cắp, ăn cướp và nhiều tật xấu của tội ác.

Trên trang mạng và báo giấy tường thuật về vụ ông Nguyễn Anh Tuấn, chủ cơ sở đúc chuông tại Bà Rịa,Vũng Tàu đã lừa gạt nhiều chùa hàng trăm triệu về vụ đúc đại Hồng chung mà không thực hiện; gần đây nhất, nạn nhân là Tịnh xá Ngọc Tuyền do sư cô Thích Nữ Độ Liên trụ trì tại Hốc Môn, TP HCM. Đơn kêu cứu đã được Thiếu tướng Nguyễn Phi Hùng – phó Tổng cục trưởng TCCS PCTP thuộc bộ Công an chuyển xuống cơ quan CSĐT Bà Rịa Vũng Tàu được đại tá Ngô Kiên ký nhận; nhưng CQCSĐT huyện Tân Thành BRVT, Thiều tá Nguyễn Đình Dương, đội phó đội CSĐT bảo: “Ông Tuấn không có tội, vì vẫn còn ở địa phương, chẳng qua sự thỏa thuận hai bên, ông Tuấn chưa làm chuông, chứ không phải lừa gạt hay chiếm đoạt tài sản gì hết”. Đây là câu nói vô ý thức và mờ ám, vì vẫn còn ở địa phương mà không có tội??? chưa làm chuông đúng hợp đồng là đã vi phạm sao gọi là không lừa đảo hay chiếm đoạt tài sản? 5 tháng, một năm, 10 năm... chưa thực hiện đúng theo hợp đồng thì không phải lừa đảo, chiếm đoạt tài sản công dân hay sao? Lời phát biều của cơ quan chức năng địa phương như thế phải chăng có vấn đề mờ ám?


Chẳng những thế, ông Tuấn không đến theo lời mời của cơ quan CSĐT, còn dẫn hàng chục người đến hành hung nhà chùa mà chính quyền xã Tân thới Nhì-Hốc Môn không giải quyết thỏa đáng, bắt nhà chùa, những người bị hại viết tường trình trong lúc nhóm ông Tuấn xỉ vả mắng chửi nhà chùa trước mặt công an. Ông Phạm văn Xoàn trưởng công an xã, buộc nhà chùa ký nhận khống 100.000.000 tiền đặt cọc đổ chuông mà thực tế không đưa tiền lại cho nhà chùa. Nhà chùa không ký, ông Xoàn hăm dọa quay phim tung lên mạng. Đây là việc làm công tâm và chính đáng của cơ quan chức năng sao? Việc nhóm người đến hành hung nhà chùa, gây mất trật tự địa phương, công an không xử mà lại xen vào tiền đặt cọc bắt nhà chùa ký nhận khống là thế nào? Những việc làm khó hiểu của các cơ quan chức năng huyện Tân Thành, Bà Rịa, Vũng Tàu và xã Tân Thới Nhì Hốc Môn đã tiếp tay cho kẻ xấu lộng hành, thảo nào xã hội hiện nay đầy dãy việc lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân.

Lừa đảo kinh tế, lừa đảo thương mãi, lừa đảo đức tin... từ xã hội đến tôn giáo xảy ra như cơm bữa. Người làm Văn hóa là người thể hiện nhân cách văn hóa, thế mà vẫn có kẻ nhân danh làm văn hóa để lừa đảo. Nguyễn bá Hoàng lợi dụng niềm tin của một cư sĩ, nhờ tiếp tay biên sọan và đứng tên tác phẩm “Danh nhân văn hóa P.G đương đại”, rồi quỵt luôn tiền công. Đỗ Tài là tên tác giả kịch bản phim “Con Đường Giác Ngộ” do chùa Hoằng Pháp thực hiện, nhờ cư sĩ biên tập, chỉnh thoại, thẩm định nội dung và giáo lý, suốt thời gian dài, khi bán kịch bản cho chùa Hoằng Pháp, hắn ta cũng quỵt công của cư sĩ. Đấy là loại văn hóa lừa đảo thì lạ gì kẻ không có văn hóa sao tránh khỏi lừa đảo nhà chùa vì lòng tham không đáy. Bản chất lừa đảo xem đồng tiền quý hơn nhân cách...”(ngưng trích)

Ký hợp đồng xong, vẫn bị lừa gạt. Phải chăng, có ai bao che, bảo kê cho kẻ gian?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có những câu chuyện nghe như trên Sao Hỏa. Nghĩa là rất khó tin, vậy mà vẫn xảy ra. Và khi đã xảy ra, là phải đặt vấn đề. Và khi xảy ra hoài, là tất có chuyện không ổn.
Khi bạn có thì giờ, những nơi nào bạn sẽ tới thăm?
Nhậu là truyền thống của đàn ông Miền Tây. Khi mùa cá, tôm đầy đồng, khi mùa gặt đã kết thúc... khó ai cầm lòng đặng khi bạn hữu được cơ hội tụ tập để cùng nâng ly.
Dân Sài Gòn hồi xưa ưa mắng nhau là đồ dịch vật... hàm ý rằng người bị mắng là dân tệ hại lắm, thế nào tới lúc trời đất tru diệt bằng cách đưa ra một trận dịch để vật ngã đương sự. Tất nhiên chỉ là một cách nói thôi.
Phá đi thì dễ, nhưng xây dựng thì khó. Ai cũng biết như thế.
Chuyện nhờ người phiên dịch là thường, rất là bình thường. Vì dở ngoại ngữ là bình thường. Vấn đề là, dở thì cần khiêm tốn học, để vượt qua rào cản ngoại ngữ. Nhưng không nên để gây các tai hại lẽ ra không nên có.
Sài Gòn tuy không là thủ đô, nhưng thực tế vẫn là thành phố lớn nhất VN, là thủ đô kinh tế của VN, và riêng về ẩm thực có lẽ không nơi nào có nhiều bếp trưởng tuyệt vời như Sài Gòn.
Những người bị kỳ thị nhất tại VN hiện nay chính là người đồng tính luyến ái, dù đồng tính nam hay nữ. Bất kể rằng xã hôi đã cởi mở hơn so với thời ông bà mình, người đồng tính bây giờ vẫn bị kỳ thị từ làng xóm, cho tới nơi sở làm.
Có những chuyện không hình dung nổi... và các tai hại này luôn luôn xảy ra cho dân nghèo. Có lẽ, hiếm khi nghe chuyện nhà giàu gặp nạn. Thí dụ, như bị bác sĩ cắt nhầm 2 quả thận.
Văn bằng đại học trên nguyên tắc sẽ mở ra nhiều cánh cửa thành công, vì nó không chỉ làm cho người giữ văn bằng niềm tự hào vì đứng biệt lập với đám đông đa số, nhưng cũng chứng tỏ một tri thức cần thiết cho một số việc chuyên môn.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.