Hôm nay,  

30-4, Đọc Thơ Trạch Gầm

30/04/201500:00:00(Xem: 3861)
Vậy là tới ngày 30 tháng 4 của tròn 40 năm. Và là ngày Sài Gòn đầu hàng. Và là ngày Sài Gòn chờ đợi bị xóa tên.

Hôm nay xin ghi một số câu thơ của thi sĩ Trạch Gầm, tức là chiến binh Nguyễn Đức Trạch của quân lực VNCH để tưởng niệm 40 năm.

Thi sĩ đã viết cho các chiến hữu đã hy sinh vì Tổ Quốc qua bài “Lời trước Nghĩa Trang”, trích:

Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến,
Được cái hơn mầy nhìn thấy quê hương.
Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sương…

Hay qua bài thơ “Xa lạ” của Trạch Gầm:

“Em cho phép,
Nhưng không bao giờ em biết
Một ngày thôi, một ngày thật của ta
Ta đã khóc tan hoang, khóc hết sức thật thà
Không khóc vì em mà vì những đứa làm lính
Bài học đầu hàng
Ta không bao giờ tính
Ta đếm lại vết thương thành sẹo bên mình
Có thể với em, ta lẩn thẩn vô tình
Nhưng với quê hương, ta không vô tình thế được.”

Hay là từ bài thơ “Ráng Chịu”:

...Trang nhật ký người lại thêm nước mắt
Ráng chịu te tua, ráng chịu tận cùng
Bọn ta sống, sao Quê Hương lại mất
Xót xa nầy… còn ráng chịu nổi không.

Và tới những câu hỏi không ai trả lời, Trạch Gầm viết qua bài “Tự Hỏi:

Giờ trách ta ôi một thân vô dụng
Gác kiếm mòn cả vách đá thời gian
Người tức giận đến cành hông tức bụng
Vậy thôi ư … mà cứ ngỡ ngang tàng.
.
Nơi đất người một mình ta ngồi nhớ
Từng hạt mưa … từng mảnh nắng quê hương
Người có còn như xưa không người hỡi
Đôi tay ngà đòi túm gọn gió sương.

Hay la qua bài “Nói với Trạch Gầm” thi sĩ tự dặn dò:

Nếu có nát… nát tim gan phèo phổi
Chớ tâm hồn… đừng có nát biết không
Những thằng em mầy đã từng đánh đổi…
Tuổi hai mươi… cho tình nghĩa Núi Sông...

Hay là bài thơ “Điểm danh” được Trạch Gầm ghi là để “Nhớ Cô Khưu Ngọc Sang, Người Thầy Võ Trường Toản kính,” trong đó học trò tâm sự:

Thế hệ em mang những điều cô dạy
Đốt từng trang trên chiến địa điêu tàn
Thằng chăm học cũng như thằng phá phách
Cùng gánh gồng bao nghiệt ngã lầm than
.
Năm chục năm rồi Cô có còn giở sổ

Nhớ đám học trò Võ Trường Toản của Cô
Những thằng nhỏ thuở má hồng môi đỏ
Còn lại bao nhiêu… sau cuộc chiến mịt mờ...”

Hay là qua bài “Nhắc chuyện cũ… nói chuyện nay” Trạch Gầm nói về những bạn cùng lứa tuổi đi theo Việt Cộng:

Đã cầm súng thì không hèn mầy nhỉ
Mầy đập tao thì tao lại đập mầy
Tao trầy vi thì mày cũng tróc vảy
Dân miền Nam mình ngậm đắng nuốt cay
.
Nhắc chuyện cũ chơi mầy ngồi ngẫm thử
Tết Mậu Thân, mày còn lại mấy thằng
Năm Truyện, Sáu Khâm, thằng 5, thằng 9 (1)
Bọn bắc lùa mày vào lửa thiêu thân

Thua rồi, nhưng nhìn lại những kẻ thắng trận, lòng anh xót xa và rồi nôi giận khi nhìn thấy mất dần đất và biển về tay giặc Tàu. Trạch Gầm mắng bộ đội qua bài “Bộ Đội của Nhân Dân”:

Là bộ đội của nhân dân, sao mày đi bảo vệ.
Một lũ đầu trâu hút máu Đồng Bào.
Một lũ đầu trâu hiến đất cho Tàu.
Tác quái lộng hành giam người Yêu Nước.
Tổ Quốc lâm nguy sờ sờ trước mắt.
Non nước đang cần Bộ Đội Nhân Dân.
Vá… rất đang cần những thằng từng thề.
Quyết tử cho Tổ Quốc Quyết Sinh.”

Hay là, khi Trạch Gầm kể lại những ngày tháng tư 1975, qua bài “Nhật Ký Tháng Tư” trích:

Hai ba tháng Tư… ta ngược Đồng Nai
Sương ôm mặt sông lau sậy thở dài
Địch xua quân tràn giữa đêm vắng lặng
Ta chỉnh pháo… và thây giặc chồng thây
.
Ta lạc mấy ngày trong lòng đất địch
Gọi đã khàn hơi chẳng thấy bạn bè
Thằng nào cũng đang giữ từng tấc đất
Đâu có thì giờ để cứu ta ra
.
Hai tám tháng Tư… ta ra lộ Một
Gặp ông tướng vùng thị sát thăm dân
Ông nói lung tung, ông thề sống chết
Ông nói xong rồi, ông bay biệt tăm
.
Hai chín tháng Tư… Biên Hòa xơ xác
Ta về Sài Gòn ngang qua nghĩa trang
Ta đứng nghiêm chào bạn ta đã chết
Như tự chào mình - nát cả tim gan.
.
Ba mươi tháng Tư… ta ôm mặt khóc
Trên cầu Sài Gòn - cạnh phố Hùng Vương
Mười năm binh đao… mười ngày kết thúc
Ta, còn nguyên, mà… mất cả Quê Hương!

.

Vậy là tròn 40 năm. Xin trân trọng cảm ơn nhà thơ?Trạch Gầm với những dòng thơ viết từ tim máu.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong một đất nước mà trẻ em lúc nào cũng có thể bị xâm hại là điều bất hạnh nhất của một dân tộc bởi vì khi trở thành là nạn nhân của bạo hành thì những trẻ em này khi lớn lên sẽ có nguy cơ là người xâm hại kẻ khác, như lời báo động trong bản tin của Báo Kinh Tế Đô Thị nói rằng có tới 5,000 trẻ em bị xâm hại tại VN.
Ở đời có nhiều người thật đau khổ khiến ai nấy cũng không thể cầm lòng như trường hợp đám tang của một cô giáo bị tai nạn xe mà chồng thì chết, con thì nhỏ dại và nhà thì nghèo đến nỗi không thể mua quan tài để chôn
Chuyện tình nam nữ là điều bình thường không có gì đáng nói, nhưng nếu có quan hệ tình dục với người vị thành niên mà nhất là với một ông thầy giáo thì là chuyện không thể chấp nhận được, như bản tin của báo Một Thế Giới cho biết hôm Thứ Tư như sau.
Học hành là chuyện lớn của đời người mà bất cứ bậc làm cha mẹ nào cũng muốn con cái mình thành đạt, nhưng đôi khi cha mẹ cũng phải chấp nhận một hiện thực về trình độ học vấn của con để giúp chúng đi lên vững vàng.
Lễ trao giải túc cầu quốc tế AFF Awards Night 2019 sẽ được tổ chức tại Hà Nội vào ngày 8 tháng 11 năm nay
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Đó là chặng đường ai cũng thấy rõ: ô nhiễm không khí, ô nhiễm thực phẩm, ô nhiễm nước uống sẽ dẫn tới nhiều bệnh ngặt ngèo, trong đó có ung thư…
Hạng mấy về môi trường kinh doanh? Việt Nam không vào nổi top-50, nghĩa là nhóm 50 quốc gia có môi trường kinh doanh tốt nhất.
Cây chết, cây chết giữa công viên Sài Gòn…
Nhìn đâu cũng thấy ung thư… đó là tình hình cả nước VN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.