Hôm nay,  

Thương Ngày Lễ Mẹ

09/05/201500:00:00(Xem: 3879)
Có mấy người bạn nhắc rằng cuối tuần này là Ngày Lê Mẹ. Truyền thông ngày lễ mẹ tại Việt Nam mình là Lễ Vu Lan. Nhưng gần đây, theo truyền thống Tây phương, cũng mừng Ngaỳ Lễ Mẹ như bên Mỹ, nơi có người Việt định cư đông nhất ngoài Việt Nam.

Theo các tài liệu phổ biến từ Wikipedia, Ngày Hiền Mẫu hay Ngày của Mẹ là một ngày kỷ niệm để tôn vinh các người mẹ và tình mẹ, và ảnh hưởng của các bà mẹ trong xã hội. Lễ này được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới, phổ biến nhất là trong mùa xuân.

Phổ quát nhất là Ngày của Mẹ (Tiếng Anh: Mother's Day) đương thời được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, tiểu bang Tây Virginia, Hoa Kỳ, để tôn vinh những người mẹ hiền, đặc biệt là trong khung cảnh của mái ấm gia đình. Theo truyền thống của Hoa Kỳ và đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5. Một số quốc gia khác cũng có các ngày lễ tương tự được tổ chức vào các ngày khác trong năm.

Năm 1914, bản nghị quyết do Quốc Hội lưỡng viện Hoa Kỳ thông qua và được Tổng Thống Woodrow Wilson ký đã chính thức thành lập Ngày Hiền Mẫu.

Tại Mỹ, các chi tiêu tài chính trong Ngày của Mẹ chỉ thua ngày lễ Giáng sinh. Theo ước tính của Liên đoàn bán lẻ Hoa Kỳ, trung bình khoảng 139 USD được dành chi tiêu cho mỗi món quà tặng mẹ. Việc thương mại hóa, đề cao chi tiêu và có phần làm lu mờ ý nghĩa thật trong ngày này đã bị nhiều chỉ trích từ nhiều người hoạt động cộng đồng, kể cả từ bà Anna Marie Jarvis, là người nêu ý tưởng thành lập ngày vinh danh Mẹ.


Tuy Ngày Hiền Mẫu được tổ chức vào rất nhiều ngày khác nhau trên thế giới, hai ngày phổ biến nhất là ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5 theo truyền thống Mother's Day của Hoa Kỳ.

Nơi đây, xin trích một số ca dao về tình mẹ.

- Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.

- Mẹ già ở túp liều tranh
Sớm thăm tối viếng cho đành lòng em
Lòng son dạ sắt càng thêm
Lòng đà trăng gió ai tìm thấy ai.

- Anh đi vắng cửa vắng nhà
giường loan gối quế Mẹ già ai nuôi?
cá rô anh chặt bỏ đuôi
Tôm càng bóc vỏ, anh nuôi Mẹ già.

- Mẹ già bú mớm nâng niu
Tối trời đành chịu không yêu bằng chồng.

- Mẹ già hết gạo treo niêu
Mà anh khăn đỏ khăn điều vắt vai.

- Mẹ già là mẹ già anh
Em vô bảo dưỡng cá canh cho thường.

- Mẹ già lo bảy lo ba
Lo cau trổ muộn, lo già hết duyên.

- Xiết bao bú mớm bù chì
đến khi con lớn con đi lấy chồng
có con đỡ gánh đỡ gồng
con đi lấy chồng, vai gánh tay mang.

- Còn Cha gót đỏ như son
đến khi Cha chết, gót con đen sì.

- Mẹ già như ánh trăng khuya
Dịu dàng soi tỏ bước đi con hiền.

- Mẹ già như bắp khô bao
Sao anh không kiếm nơi nào đỡ tay?

- Ba đồng một khía cá buôi
Cũng mua cho được để nuôi mẹ già

- ầm cần rau cá ngược xuôi
Nấu canh rau bợ mà nuôi mẹ già

- Đói lòng ăn đọt chà là
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng

- Thương con tần tảo sớm hôm
Cơm đùm chéo áo, cháo đùm lá môn

- Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương

- Đói lòng ăn trái ổi non
Nhịn cơm nuôi mẹ cho tròn nghĩa xưa

- Công Cha như núi Thái Sơn
nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
một lòng thờ Mẹ kính Cha
cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chính phủ đỉnh cao trí tuệ Ba Đình có cần hỏi ý dân trong khi hoạch định các chính sách hay không?
Việt Nam chưa từng có Công đoàn Độc lập, và do vậy những cuộc đình công sau đó là chìm lỉm, biến vào hư vô như không hề xảy ra,
Hôm nay chợt có người nhắc rằng ngày 12 tháng 5 là sinh nhật nhà thơ Thâm Tâm. Lòng mình chợt thấy như mưa bụi bay trước mắt, và nhớ mấy dòng thơ “Tống Biệt Hành.”
Hãy hình dung một xã hội, nơi người người đọc sách, nhà nhà đầy những tủ sách... Hẳn là một thiên đường. Hẳn là nơi không có tội phạm.
Thấy khổ... Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ có bài thơ trên trang TVHS, nay xin trích như sau.
Hình như Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng có điều gì ấm ức... Vì thỉnh thoảng lại thấy có lời nhắn lạ lùng nào đấy.
Mọi chuyện kể như hết nước nói... Có phải xã hội đã bó tay trước hiện tượng học sinh đánh nhau? Hay phải chăng, chính phủ CSVN cố ý thả lỏng hiện tượng này để tuổi trẻ khỏi suy nghĩ về nhân quyền và dân chủ?
Hôm nay chợt nhớ tới nhà thơ Phùng Quán. Một lý do, cũng vì có người nhắc cuối tuần này, là Ngày Lễ Mẹ. Mình quen Lễ Vu Lan rồi, nhưng hễ nghe nói tới Mẹ là lòng vẫn bùi ngùi.
Santa Ana (Bình Sa)- - Theo thông lệ hàng năm đúng vào ngày quốc hận 30 tháng Tư, Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam Giáo Phận Orange County đã long trọng tổ chức thánh lễ Cầu Nguyện Cho Quê Hương.
Nhức nhối là nan đề trẻ em “yêu đương quá sớm” -- một hiện tượng ai cũng thấy sẽ làm thoaí hóa nòi giống, trong khi nhận chìm nhiều giá trị tốt đep của dân tộc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.