Hôm nay,  

10 Năm Đi Đòi Nhà

10/05/200000:00:00(Xem: 7039)
Bạn
Hai câu chuyện được kể trong lá thư này dựa theo bài viết của một phóng viên báo Người Lao Động. Câu chuyện thứ nhất kể về một cụ bà tên là Trần Thị Huệ, 88 tuổi, không nơi nương tựa, phải ở nhờ nhà quen trên đường Phan Văn Hân, quận Bình Thạnh. Bà Huệ là chủ sở hữu căn nhà số 67 đường Cống Quỳnh. Năm 1978, trong đợt CSVN tiến hành đợt tịch thu nhà của “tư sản công thương”, căn nhà bà Huệ bị đưa diện “nhà nước quản lý”, dù bà chỉ là một người dân thường, mức sống trung bình. Điều đáng nói là chính quyền CSVN quận 1 tịch thu nhà bà Huệ nhưng lại không lập biên bản gì cả.

Sau nhiều năm đi khiếu nại khắp nơi, ngày 10 tháng 11/1990, bà Huệ mới được cái cơ quan mà CSVN gọi là “ủy ban nhân dân thành phố” mới ra quyết định xác nhận là gia đình bà Huệ thuộc thành phần tiểu thương, chỉ kinh doanh cà phê, không thuộc diện “cải tạo tư sản”, và yêu cầu “ủy ban nhân dân” quận 1 thu xếp giao trả căn nhà ở đường Cống Quỳnh cho bà Huệ. Nhận được quyết định, bà Huệ lại tiếp tục làm đơn xin nhận lại ngôi nhà từ tháng 11/1990 đến nay. Thế nhưng sau 22 năm mất nhà và 10 năm đi đòi nhà, đến nay bà Huệ vẫn là kẻ vô gia cư.

Gặp phóng viên báo Người Lao Động, bà Huệ đã khóc tấm tức, kể lại chặng đường 10 năm đi đòi nhà. Bà nói: Tôi đã gõ cửa nhiều nơi, gởi đơn đến nhiều chỗ xin thi hành quyết định năm 1990 của ủy ban thành phố, nhưng không được trả lời hoặc chỉ lòng vòng né tránh cho qua chuyện. Thậm chí những người có chức sắc ở quận 1 còn từ chối trách nhiệm của mình và nói: “Thành phố ra quyết định thì lên thành phố đòi. Quận 1 không có nhà để trả.”

Bà Huệ cũng cho báo Người Lao Động biết thêm rằng sự việc đã kéo dài năm này qua năm nọ. Mặc dù đã có công văn của văn phòng chính phủ CSVN từ năm 1993, bút phê của Phan Văn Khải từ năm 1995 (lúc bấy giờ Khải là phó thủ tướng của hội đồng chính phủ CSVN do Võ Văn Kiệt làm thủ tướng), kèm theo các quyết định có liên quan của sở Nhà đất CSVN Sài Gòn, Ủy ban quận 1, phòng Xây dựng thuộc chính quyền CSVN quận 1, thế nhưng nhà vẫn bị người khác chiếm giữ, sử dụng. Quẹt dòng nước mắt tức tưởi, bà Huệ nói tiếp: Nay tôi đã già, cuộc sống như ngọn đèn trước gió, chẳng biết phải chờ đến bao giờ.

Bạn,
Báo Người Lao Động cũng đã ghi lại câu chuyện 10 năm trả nhà, lấy nhà của một cư dân ở quận 11. Đó là trường hợp đòi nhà của ông Trương Tòng, chủ sở hữu nhà số 27 Lý Thường Kiệt, quận 11. Năm 1982, ông Trương Tòng mua căn nhà này và được cấp giấy phép ngày 8-12-1982. Ông Tòng đã trước bạ và việc mua nhà này đầy đủ giấy tờ hợp lệ. Năm 1984, ông Tòng bị Công an quận 11 tạm giam khi phát giác ông sử dụng giấy tờ giả. Trong thời gian bị giam, ông Tòng bị ép viết đơn giao nhà cho Công an quận 11 sử dụng. Một tháng sau, ông Tòng được tha. Sau đó, Công an quận 11 bàn giao căn nhà cho sở Quản lý nhà đất, rồi sở này lại giao cho sở Xây dựng từ tháng 11-1984.

Mãi đến năm 1989, ông Tòng mới làm đơn xin trả lại căn nhà của mình. Ông Tòng cho biết: Trong thời gian bị tạm giam, một cán bộ công an quận 11 buộc tôi phải hiến nhà thì mới trả tự do. Sợ quá, nên lúc ngồi tù, tôi đành viết đơn. Nay thấy mình oan ức tôi mới khiếu nại cơ quan. Giải quyết vụ này, từ 1991 đến 1999, ủy ban chính quyền CSVN thành phố Sài Gòn đã ban hành 5 văn bản chỉ thị sở Địa chánh-Nhà đất tiến hành thủ tục giao nhà cho ông Tòng, thế nhưng đã 10 năm qua, quyết định đã có hiệu lực, nhưng vẫn không được thi hành và ông Tòng vẫn tiếp tục chờ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2019 sẽ diễn ra từ ngày 12 - 14/5/2019 tại Trung tâm Văn hóa Phật giáo Tam Chúc (xã Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam) với chủ đề: Cách tiếp cận của Phật giáo về sự lãnh đạo toàn cầu và trách nhiệm cùng chia sẻ vì xã hội bền vững.
Câu chuyện oan nghiệt kỳ lạ: vợ chồng đốt nhau. Bản tin VTC News kể: Sau khi tranh cãi, 2 vợ chồng tạt xăng vào nhau rồi châm lửa đốt, dù được người dân gần đó ứng cứu kịp thời nhưng cả 2 đều bị bỏng nặng.
Chỉnh trang nội đô Đà Lạt… cách nào để giữ được nét đẹp lịch sử? Đó là chuyện đang tranh cãi…
Tình hình môi trường càng lúc càng đáng ngại... Một trong những nơi đẹp nhất ở Đà Lạt cũng trở thành bãi sình...
Bây giờ là giữa tháng 4/2019, lại nhớ tới Tướng Trần Văn Cẩm và trận Phú Yên trong tháng 4/1975. Tài liệu sau đây trích từ quân sử gia Vương Hồng Anh.
Một trong những nỗi lo tại Việt Nam là ngộ độc thực phẩm. Rồi ngộ độc thuốc, rồi ngộ độc đủ thứ... Hàng ngày, cứ mãi nghe tin ngộ độc từ công nhân hãng xưởng cho tới học sinh tiểu học... Có vẻ như đây là điệp khúc bất tận. Tại sao thế? Tại sao nước khác ít bị ngộ độc hơn Việt Nam? Tại sao trước 1975 ít hơn?
Cháy kinh hoàng vì chập điện... Lỗi ở thợ điện, hay lỗi ở nhà thầu xây dựng? Hay lỗi ở các cơ quan kiểm tra về xây dựng? Hay lỗi ở người chủ cơ sở bị cháy?
Bạo lực gia đình vẫn gay gắt... Báo An Ninh Thủ Đô kể chuyện: Cô bé lấy thân mình che chắn cho mẹ khi bị cha chém tới tấp.
May mắn giữa biển Hoàng Sa... Bản tin VTC kể: Lực lượng cứu hộ của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam vừa đưa một thuyền trưởng tàu cá bị tai biến ở Hoàng Sa vào đất liền an toàn.
Hóa ra gian lận điểm cũng chỉ vì các quan chức… Người dân thường bắt buộc phải sống tử tế… Báo Thanh Niên kể chuyện Hà Giang: Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Hà Giang xác định một số người có chức vụ quyền hạn tại Sở GD-ĐT và Công an tỉnh đã tiếp tay cho hành vi gian lận điểm thi tại kỳ thi THPT quốc gia năm 2018 để trục lợi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.