Hôm nay,  

Ca Sĩ Hát Hội Chợ

05/06/200400:00:00(Xem: 6519)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại Sài Gòn, các ca sĩ thường không mặn mà hát hội chợ vì bản thân một số chương trình ca nhạc hàng đêm ở hội chợ thường thực hiện rất cẩu thả, làm cho có. Hệ thống âm thanh, ánh sáng là nỗi ám ảnh của nhiều ca sĩ, đặc biệt là với những ca sĩ chuyên... hát nhép vì rất dễ bị "bể". Một lý do khiến ca sĩ "né" hát hội chợ là bởi trong những đêm diễn hội chợ, đã có một vài trường hợp không hay xảy ra với ca sĩ. Báo Sài Gòn Tiếp Thị kể như sau.
Một rừng người ngồi bệt trên cỏ, bãi đất trống, có khi leo ngồi gọn lỏn trên cây say sưa vỗ tay, kêu gào tên ca sĩ sau mỗi bài hát. Ca sĩ dường như được tiếp lửa, "sung" hơn trước sự hào hứng đó; có người nhảy ào từ sân khấu xuống, chạy sà vô "biển" khán giả để cùng hát và nhận những cái nắm tay, chai nước suối, bịch bánh ngọt hay những bông hoa dại ngắt tại chỗ. Hát hội chợ là như thế: gần gũi, chân tình; và cũng lắm khi trong khung cảnh ồn ào, đủ mọi thành phần khán giả đó, xảy ra lắm chuyện cười ra nước mắt...
Ca sĩ M.T đến bây giờ vẫn còn sợ, khi đang hát lại bị ném đá, chai lọ trúng người. Và không chỉ có riêng trường hợp này, ca sĩ P.T cũng xém bị ngã chúi xuống đất khi bắt tay khán giả rồi bị kéo nhào, may mà có lực lượng bảo vệ can thiệp kịp thời. Nhạc sĩ Lê Quang cho biết: "Hầu như ca sĩ nổi tiếng nào cũng ngại hát hội chợ. Không phải vì họ xem thường khán giả hay sân khấu hội chợ, mà vì họ thật sự lo sợ an ninh không biết có đảm bảo, vì ai cũng biết là người đi hội chợ rồi ghé vô xem ca nhạc thì đủ loại đối tượng, trong đó có cả những thành phần quá khích. Tất nhiên tùy hội chợ và không phải hội chợ nào cũng thế".

Quả đúng là tùy hội chợ mà ca sĩ quyết định có nhận lời hát hay không và hiện tại, ngày càng nhiều ca sĩ ngôi sao đã có mặt ở một số hội chợ hát phục vụ mỗi đêm không dưới 10 ngàn lượt khán giả, đặc biệt là hội chợ Hàng Việt Nam chất lượng cao (HVNCLC) từng có sự xuất hiện không thiếu ngôi sao nào như Mỹ Linh, Lam Trường, Đan Trường, Phương Thanh, Mỹ Tâm, Thanh Thảo, Đàm Vĩnh Hưng, Quang Dũng, Quang Linh...
Bạn,
SGTT viết tiếp: sân khấu ca nhạc thành phố SG đang ế ẩm vì mùa mưa, nhiều ca sĩ nhận show đi diễn nước ngoài hoặc đổ về các tỉnh thành khác trong cả nước hát. Diễn ở tỉnh với những show hát ở hội chợ có hàng chục ngàn khán giả mỗi ngày quả là một điểm diễn mà ca sĩ nào cũng thích. Trao đổi với nhiều ca sĩ, có thể thấy được mục đích của họ khi nhận lời hát ở hội chợ tại các tỉnh. Họ không chỉ hát phục vụ cho một hội chợ thêm phần xôm tụ đơn thuần, mà lý do là một khi nhận lời đi diễn ở tỉnh, họ luôn chọn những sân khấu có lượng khán giả đông nhất để tiếp cận với càng nhiều khán giả càng tốt và chương trình ca nhạc ở hội chợ đã đáp ứng được điều đó. Ca sĩ Quang Dũng luôn đắt show ở các phòng trà tại TP.SG nhưng vẫn có mặt liên tục ở các kỳ hội chợ HVNCLC, hát cho khán giả khắp từ Bắc chí Nam không ngoài mục đích đem tiếng hát đến gần hơn với đối tượng khán giả ít nghe hoặc có thể chưa thích giọng ca của anh.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vậy là nhập hộ khẩu Sài Gòn sẽ có tiêu chuẩn cụ thể hơn, và điều kiện dễ hơn. Báo Tuổi Trẻ kể: Thống nhất tiêu chuẩn về diện tích nhà ở bình quân tối thiểu để đăng ký hộ khẩu thường trú vào nhà do mượn, thuê, ở nhờ trên địa bàn TP.SG là 20m2/người.
Nói ngọng, nói ngọng, nói ngọng... là chuyện có thể sửa được. Vì đó là thói quen tập nhiễm ở địa phương, khi trẻ em lớn lên và học nói theo người lớn. Vấn đề là, phải sửa ngay từ thời rất nhỏ...
Những người có tài một chút thường ngó cao hơn chỗ họ đứng… và đôi khi ngó cao, lại dễ té.
Báo Gia Đình Mới kể chuyện Bắc Giang: Đại diện Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang cho biết, nhóm trẻ Vân Vũ 2 đã ngừng hoạt động do chưa được cấp phép, giáo viên liên quan đến sự việc cũng tạm nghỉ việc.
Câu chuyện xảy ra ở Đà Nẵng... Chính quyền đòi một ngôi chùa phải di tản... Bản tin RFA ghi nhận về chuyện “Dẹp chùa An Cư: Mục đích chính để triệt hạ cơ sở của Giáo hội Việt Nam Thống Nhất”...
Thành phố Hội An quá tải... Đông vô số kể... Chật chội kể gì... Báo Dân Trí kể: TP Hội An hiện có 92 ngàn dân nhưng mỗi năm đón trên 4 triệu du khách trong và ngoài nước. Du khách ngày càng đông nhưng hạ tầng đô thị, cơ sở đón tiếp, dịch vụ cho du khách… chưa phát triển tương xứng nên đô thị cổ Hội An trở nên quá tải…
Vậy là Việt Nam sẽ gia nhập thêm một hiệp ước thương mại... Báo Dân Việt kể: Theo báo cáo thuyết minh của Chính phủ, 11 nước tham gia CPTPP có quy mô dân số 502,2 triệu người, chiếm 6,7% dân số thế giới, quy mô GDP chiếm 13,5% GDP toàn cầu, tổng kim ngạch thương mại 10.000 tỷ USD.
Vậy là Trịnh Xuân Thanh sẽ về Đức? Các quan tham nhũng sẽ có những cách hạ cánh ở hải ngoại? Nguyễn Phú Trọng trở thành trò hề quốc tế? Vậy là, tốn biết bao nhiêu là công sức, tiền bạc, tai tiếng... trong khi đó, khi Trịnh Xuân Thanh về Đức, sẽ viết tiểu thuyết bán cho các nhà xuất bản Đức và hốt bộn bạc...
Giáo viên dưới chuẩn phải đào tạo lại... nghĩa là tốn tiền, tốn thì giờ, tốn công sức... nhất là khi phải đào tạo lại tới 80.000 giáo viên.
Câu chuyện nữ sinh viên sư phạm khi bán dâm bốn lần mới bị đuổi cho thấy điều lạ: tại sao các đại học khác không có quy định như thế? Có phải nữ sinh viên ngành y, ngành dược, ngành du lịch... không cần quy định như thế? Hay phải chăng, các quan chức giáo dục muốn đùa giỡn?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.