Hôm nay,  

Trại Nhục Hình

22/08/200100:00:00(Xem: 6273)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, cách đây hơn 4 tháng, một thanh niên gian cai nghiện tại một trung tâm ở tỉnh Bình Phước (tách từ tỉnh Sông Bé) đã bị một toán nhân viên bảo vệ và nhóm đầu gấu (cũng là dân cai nghiện) của trung tâm này đánh cho đến chết. Phải đến 4 tháng sau, sau nhiều đơn tố cáo của gia đình nạn nhân, đoàn thanh tra liên ngành CSVN của tỉnh này mới tiến hành điều tra, và công an CSVN địa phương mới lập thủ tục truy tố 5 nhân viên bảo vệ của trung tâm về tội cố ý đánh chết người. Sau vụ án này, công luận mới được biết cái trung tâm được gọi là “trung tâm Giáo dục lao động và tạo việc làm tỉnh Bình Phước” là một trại nhục hình, đày đọa con người, thay vì giáo dục như cái tên gọi. Trung tâm này được thành lập từ năm 1983, ban đầu thuộc tỉnh Bình Dương, đến năm 1997 thì thuộc tỉnh Bình Phước do tách tỉnh. Từ đó đến nay, đã tiếp nhận 865 người (CSVN gọi là học viên) đến cai nghiện, gồm 2 thành phần: cưỡng bức và tự nguyện. Việc đánh đập, nhục hình dân cai nghiện tại trung tâm này xảy ra nhiều năm nay và ngày càng trầm trọng. Báo TT đã ghi lại một số vụ như sau.

Một học viên cho biết trong vụ thanh niên bị đánh chết nói ở trên, trước mặt bác sĩ của trung tâm, một học viên loại côn đồ đã dùng điếu thuốc cháy bỏ dí vào gan bàn chân Thuận. Chừng không thấy phản ứng gì, nạn nhân được xác định là đã chết. Ở trung tâm này, điếu thuốc cháy đỏ không chỉ làm nhiệm vụ giám định y tế mà còn được sử dụng vào việc trừng phạt học viên. Một lần phát hiện một học viên nữ lén hút thuốc lá, bảo vệ Võ Văn Rãi đã dùng cây sắt được bọc ngoài bằng ống nhựa quất thẳng vào chân, bắt cô này quỳ gối và hút thuốc. Rãi đốt từng điếu thuốc lá một, nhét vào mồm nữ học viên. Và cứ như thế, Rãi lèn chặt 20 điếu thuốc lá vào mồm cô. Trước đó, vào năm 1998, khi phát hiện 12 học viên nữ có hành vi trốn khỏi trung tâm, bảo vệ bắt được đã có những hành vi nhục hình như sởn tóc, treo ngược lên xà nhà, chích thuốc vào người. Phải nói các hành vi bạo lực, nhục hình học viên tại trung tâm này xảy ra muôn hình, muôn vẻ. Các bảo vệ dùng rựa, báng súng, dùng cây gỗ, roi điện chém, đánh đập, trừng trị học viên là chuyện thường tình như cơm bữa. Không chỉ các nhân viên của trung tâm mới thể hiện năng lực bằng hành vi đánh người mà ngay cả giám đốc Khuất Duy Hưng, phó giám đốc Nguyễn Thị Oanh cũng tham gia cách giáo dục này. Phó giám đốc Oanh cũng từng dùng dép lê đánh thẳng vào mặt một học viên khi người này bị treo ngược giò trong phòng biệt giam. Không chỉ người của trung tâm thi hành công vụ mà trung tâm cũng cho các học viên dạy nhau theo kiểu côn đồ: các học viên mới vào phải chịu cảnh xin đểu, một hình thức trấn lột và cảnh sinh hoạt chào phòng, tức là ăn đòn tập thể.

Bạn,
Cũng theo báo TT, trong thời gian ở trung tâm, dân cai nghiện không những bị đánh đập, mà còn phải lao động nặng nhọc cho trung tâm, làm việc nhà cho giám đốc, phó giám đốc và các “thân hữu” của ban giám đốc trại. Theo cáo giác của dân cai nghiện ở trung tâm này, từ năm 1995-1997, có 22 ngườibị giữ tư trang, gồm nhiều nhẫn vàng, vòng đeo cổ, lục lạc đeo tay, bông tai, đồng hồ, lắc tay, dây chuyền vàng. Toàn bộ tư trang của học viên, trung tâm giao cho bác sĩ trung tâm tên là Lê Thúc Đề quản lý. Và cách quản lý của ông bác sĩ này là đem ra tiệm vàng Chơn Thành để bán lấy tiền bỏ túi xài riêng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.