Hôm nay,  

Công Hàm Phạm Văn Đồng

15/09/201500:00:00(Xem: 5420)

Hôm Thứ Hai tuần này là ngày 14-9-2015. Vậy là thời gian qua mau. Ngày 14 tháng 9 năm 1958, ông Phạm Văn Đồng, lúc đó là Thủ Tướng Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (tức Bắc Việt) ký bản văn sau này được gọi là Công Hàm 1958, hay Công Hàm Phạm Văn Đồng.

Bản công hàm được phía Trung Quốc gọi là Bắc Việt công nhận rằng hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Quốc. Điểm nguy hiểm là, năm 1974, khi Hải quân TQ chiếm Hoàng Sa từ tay Hải quân Việt Nam Cộng Hòa (tức Nam Việt) chính phủ Hà Nội không hề phản đô1i Bắc Kinh.

Đó có phải là công hàm bán 2 quần đảo ở Biển Đông cho TQ?

 Tự Điển Wikipedia ghi rằng đó là cuộc tranh cãi bất tận. Các thông tin trích như sau.

“...Công hàm năm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng là công hàm do Thủ tướng Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Phạm Văn Đồng gửi cho Thủ tướng Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Chu Ân Lai vào ngày 14 tháng 9 năm 1958. Công hàm này được gửi sang Trung Quốc bằng điện báo, sau đó sáng ngày 21 tháng 9 năm 1958, Đại sứ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tại Trung Quốc Nguyễn Khang đã trình công hàm này cho Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Cơ Bàng Phi. Trong công hàm này Thủ tướng Phạm Văn Đồng thông báo cho Thủ tướng Chu Ân Lai biết Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa "tán thành" và "tôn trọng" "bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa quyết định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc."

Chính quyền Trung Quốc cho rằng công hàm Phạm Văn Đồng là một trong những bằng chứng cho thấy chính quyền Việt Nam đã công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Chính quyền Việt Nam thì cho rằng công hàm Phạm Văn Đồng không hề công nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Quốc vì trong công hàm không có chỗ nào nói tới hai quần đảo này. Cũng theo chính quyền Việt Nam giá trị pháp lý của nó phải được đánh giá theo bối cảnh lịch sử lúc đó khi Việt Nam Dân chủ Cộng hòa không quản lý hai quần đảo này...

...Theo bài viết "Công hàm 1958 với chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam" đăng trên báo "Đại Đoàn Kết" thì toàn văn công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958 của thủ tướng Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Phạm Văn Đồng gửi thủ tướng Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Chu Ân Lai như sau:

“Thưa Đồng chí Tổng lý,

Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ: Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, quyết định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc.

Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa trên mặt biển. Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng...”

...Ngày 22 tháng 9 năm 1958, công hàm trên của thủ tướng Phạm Văn Đồng đã được đăng trên báo "Nhân Dân".

Các học giả, các nhà ngoại giao Trung Quốc thường dùng Công hàm này để cho là Việt Nam đã từng đồng ý chấp nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa (mà Trung Quốc gọi là quần đảo Tây Sa, quần đảo Nam Sa) là lãnh thổ của Trung Quốc. Họ lý luận là Việt Nam chỉ thay đổi lập trường sau khi đất nước thống nhất vào năm 1975 và như vậy là vi phạm nguyên tắc luật quốc tế estoppel.

Trước đây, nhiều lần trí thức Việt Nam đã kiến nghị yêu cầu Bộ Ngoại giao Việt Nam cung cấp thông tin về quan hệ với Trung Quốc, trong đó kiến nghị có thông tin công khai về nội dung những buổi gặp gỡ của các cấp ngoại giao và về công hàm này, như trong tuyên cáo ngày 2 tháng 7 năm 2011 của nhiều nhân sĩ trong số đó có cựu đại sứ Nguyễn Trọng Vĩnh, các giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Hoàng Tụy, Chu Hảo, tiến sĩ Nguyễn Quang A, Nguyễn Xuân Diện, các nhà văn Nguyên Ngọc, ông Lê Hiếu Đằng.....

...Tiến sĩ Balazs Szalontai, một nhà nghiên cứu về châu Á ở Hungary trong một cuộc phỏng vấn với đài BBC vào năm 2008, cho là công thư trên không nói rõ đó là lãnh thổ nào: "ông ấy có vẻ đủ thận trọng để đưa ra một tuyên bố ủng hộ nguyên tắc rằng Trung Quốc có chủ quyền đối với hải phận 12 hải lý dọc lãnh thổ của họ, nhưng tránh đưa ra định nghĩa về lãnh thổ này. Mặc dù tuyên bố trước đó của Trung Quốc rất cụ thể, nhắc đến toàn bộ các đảo bao gồm Trường Sa và Hoàng Sa mà Bắc Kinh nói họ có chủ quyền, thì tuyên bố của Bắc Việt không nói chữ nào về lãnh hải cụ thể được áp dụng với quy tắc này.

Sam Bateman, nghiên cứu viên lâu năm của Chương trình An ninh Hàng hải tại Trường Nghiên cứu Quốc tế S. Rajaratnam (RSIS, thuộc Đại học Công nghệ Nanyang, Singapore), có một bình luận tương tự như phía Trung Quốc khi đã viết: "Đòi hỏi chủ quyền hiện nay của Việt Nam bị yếu đi nghiêm trọng vì Bắc Việt đã công nhận chủ quyền của Trung Hoa đối với quần đảo Hoàng Sa vào năm 1958, và sau đó cũng không có phản đối gì suốt từ năm 1958 đến năm 1975."(hết trích)

Dù ông Đồng ký bản văn với ý định thế nào, rõ ràng người đọc đã thấy có nghĩa mập mờ. Và bất kỳ sự mập mờ nào về biên giới cũng đều sẽ mang theo hậu quả bi thảm.

Từng tấc đất cha ông đều thắm đẫm máu xương cha ông... sao nỡ viết chi những dòng chữ mập mờ kiểu buôn gian bán lận như thế.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phải có luật nghiêm khắc hơn đối với những người tung ảnh nóng để hạ nhục người khác... vì đời người phụ nữ vẫn cần có những góc tối để che giấu, để tìm cơ hội tự làm mới cuộc đời. Nhưng chỉ cần một tấm ảnh nóng đưa lên mạng, là có thể bít đường tương lai của phụ nư4ữ liên hệ...
Nhà nước Hà Nôi vẫn dị ứng với các thông tin tưởng niệm trận đánh Gạc Ma, trận hải chiến do Hải Quân Trung Quốc đánh chiếm đảo Gạc Ma của Việt Nam năm 1988.
Vậy là giá đất tăng vọt… Nơi trung tâm thành phố đang trở thành nơi của các đại gia, vì giá đất lên cao vời vợi…
Amazon sẽ vào thị trường Việt Nam? Sẽ bán đủ thứ tại Việt Nam, nghĩa là giới bán lẻ ơ3ở VN sẽ cạnh tranh gian nan hơn? Sẽ cho người Việt mua sách qua Amazon? Nếu thế, các nhà xuất bản tại VN sẽ thê thảm? Sách bán qua Amazon cho dân VN trong nước có bị kiêm duyệt không?
Thời này kỳ quá... cán bộ đảng viên cấp xã cũng nhiều uy quyền, xông vào trường, bắt cô giáo quỳ 40 phút... Tổng Bí Thư im lặng... Thủ Tướng im lặng... Chủ Tịch Quốc Hội im lặng...
Vậy là Việt Nam hy vọng Tổng thống Trump sẽ ân xá Hà Nội vê thuế qua thép, nhôm... Lây cớ rằng thép VN không hại gì cho Mỹ...
Vậy là đồng chí vĩ đại Tập Cận Bình được cán bộ tuyên truyền tấn phong là Phật Sống. Hình như Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng chưa ai gọi là Phật Sống, vì ngài chỉ tự nhận là một nhà sư đơn giản. Bản tin VOA ghi nhận: Chủ tịch Trung Quốc, Tổng bí thư Đảng Cộng sản, Tổng Tư lệnh quân đội giờ đây có thêm một danh hiệu mới, “Phật sống”, theo Reuters ngày 8/3.
Vậy là tôm bị Trump gây khó dễ... Trong khi đó, 11 quôc gia Châu Á Thái Bình Dương chính thức ký Hiệp định Tự do Mậu dịch Đối tác xuyên Thái Bình Dương TPP mới... Thương mại Việt Nam sẽ cùng lúc khó hơn, và dê hơn.
Vậy là Tàu Cộng nói rõ: không hài lòng việc tàu sân bay Mỹ ghé thăm Việt Nam. Có phải là nguy hiểm cho đất nước Hoa Lục? Hiển nhiên là không. Tại sao? Thực tế, Việt Nam không bao giờ trở thành mũi dao ghìm be sườn Tàu Cộng. Vậy thì sao đàn anh không vui? Hẳn là có bí ẩn.
Câu chuyện một cán bộ đảng Long An bắt cô giáo quỳ xin lỗi trong 40 phút vẫn chưa thấy điều tra tới đâu. Hãy hình dung thời gian 40 phút. Hãy bắt bất kỳ ai quỳ trong 1 phút thử xem… chớ đừng nói gì tới chuyện bắt một cô giáo vừa mới sinh con 6 tháng phải quỳ tới 40 phút. Thiên đường xã hội chủ nghĩa quả nhiên kinh dị…



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.