Hôm nay,  

Đại Học CCC

17/12/201500:00:00(Xem: 5883)

Đại Học CCC là Đại Học Của Các Cụ... Dân mình có câu thường nói, khi bàn vê chủ nghĩa lý lịch bằng 5 chữ C: "Con cháu các cụ cả, các cụ cứ chiếu cố..."... Cụ là cụ Ba Đình.

Nghĩa là, tìm việc làm, xin vào trường, quan hệ thăng quan tiến chức, nâng lương, cất nhắc... đều nhờ các cụ nâng đỡ.

Tuy nhiên, theo chiều ngược lại, khi các cụ sắp về hưu, con cháu liền mời đi du lịch quốc tế... bằng tiền ngân sách, xem như ân đền, nghĩa trả...

Và đối với lãnh đạo cấp cao hơn nữa, một đại học mời các cụ vào để làm bình bông chưng diện, để hù dọa các điạ phương, để lấy tên cho oai nhằm xin tiền dự án, và gì gì nữa có trời mà biết.

Bản tin trên Infonet có nêu rõ quan hệ CC đó:

Trả lời PV Infonet ngày 11/12, bài "“Hơn 100 nguyên lãnh đạo cấp cao đang công tác tại ĐH Kinh doanh & Công nghệ”", TS Nguyễn Kim Sơn - Chánh văn phòng nhà trường cho biết: “Trường Đại Học Kinh doanh và Công nghệ vào thời điểm này có 1.130 giảng viên cơ hữu, trong đó có 150 giáo sư, phó giáo sư, tiến sỹ và 550 thạc sỹ”.

Nhà báo Bùi Hoàng Tám trên tờ Dân Trí nêu lên ngờ vực về khả năng đào tạo của các cụ:

“...Ngoài một bác Phó thủ tướng gần 90 tuổi, nhà trường còn “sở hữu” nhiều vị nguyên chức sắc khác với học hàm, học vị cao chót vót và chức tước thì cấp nguyên vụ trưởng là chuyện nhỏ.

Vẫn theo lời TS Nguyên Kim Sơn: “Trong đó có hơn 100 cán bộ nguyên là lãnh đạo cao cấp của Đảng và Nhà nước và giám đốc các trường, các Tổng công ty Nhà nước… đang tham gia giảng dạy, quản lý ở trường”.

Tuyệt vời! Song, đáng lẽ với đội ngũ “thầy đồ già” danh giá như thế, Trường Đại học Kinh Doanh & Công nghệ phải là một cái lò khổng lồ, đào tạo nhân tài cho đất nước.

Thế mà tiếc thay, chẳng hiểu sao cho đến nay nó vẫn là hình bóng… lu mờ trên “thị trường chữ nghĩa”. Tức là dù thành lập đã lâu (1996), nhưng đến nay hình như nó “im hơi, lặng tiếng”, chẳng có gì nổi trội khiến người ta phải biết đến...”(ngưng trích)

Tại sao như thế? Có phải vì văn bằng các quan dỏm? Hay các quan chỉ ngồi thôi, không dạy gì? Khi các giáo sư quôc tế tới thăm trường, có quan chức nào giỏi tiếng Anh, tiếng Pháp ra nói chuyện không?


Trong phần ý kiến độc giả, cuối bản tin Dân Trí, thấy có một số ý như sau (xin miễn ghi nick), trích:

-- Tuổi 70 trở lên, một bộ phận không nhỏ trong hàng ngũ các cụ ăn rồi lại nói là: từ hôm qua đến giờ nó chả cho tao ăn cái gì..., Thế mà còn đòi giảng dạy Công nghệ, Toán, Tin, Y, Dược..., Kính phục, Kính phục,... phục...

-- Sau bài này chắc chú Tám bị "cho về vườn " quá. Chú mắc tội phạm thượng rồi đó chú ơi.

-- Ông ngoại tôi năm nay 87 tuổi, nguyên là Bí thư tỉnh ủy một tỉnh cảng biển có vị trí thứ 5 toàn quốc. Trước khi về hưu ông thành lập một trường THPT Dân lập và trở thành một trường điểm của tỉnh và thế là năm 70 tuổi ông được nhà trường cấp cho một cái bằng "Tiến sỹ Danh dự" trong khi trình độ của ông tôi chưa hết cấp 2 vì ông tôi đi kháng chiến từ lúc 14 tuổi.

-- Thực ra, khi xem danh sách "Các cụ" Giáo sư của trường ĐH Kinh-Công tôi thấy đều ở độ tuổi "Cổ lai hy", tức là gồm các cụ đã về hưu. Mà đã về hưu là "chân yếu, tay mềm, thở không ra hơi, tai nghễnh ngãng, chưa kể cái huyết áp, tim mạch nó rình rập mời các cụ "đi". Hơn nữa, kiến thức của Thế giới đổi mới từng ngày, làm sao "các cụ" tiếp thu và đủ sức đứng lớp, dù có giảng "qua loa" cho gần trăm học sinh của 1 lớp. Cho nên suy ra là các cụ cho thuê cái danh của mình để trường Kinh - Công "có tiếng" giáo sư cao cấp giảng!. Tôi có ông anh là bác sĩ, năm nay cũng xấp xỉ 75-76, có đứng tên cho một bệnh viên tư nhân, nhưng cũng chỉ "đứng” chứ không khám chữa. Từ đây suy ra đội ngũ "Giáo sư" của trường ĐH Kinh - Công!!!. Mà cũng không hiểu tại sao, Nhà nước quy định số lượng giáo sư của các trường ĐH nhưng không quy định về độ tuổi nhỉ?.

-- Tôi đang công tác ở trại heo và hy vọng rằng Trường Kinh & Kong sớm mở ngành Y- Dược để có nguồn Bác sỹ dồi dào, giá rẻ để tôi có thể thuê về hoạn lợn.

-- Theo Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển, vì sợ "Cửa quyền" nên mới cấp phép!. Đúng là "Thoáng"!

-- Không thể phổ biến cái kinh nghiệm đã làm đất nước chậm phát triển cho thế hệ mới được.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện vừa mới xảy ra tại VN, làm biết bao nhiêu Phật Tử nản lòng: một nhà sư lên sân khấu hôn môi với ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. Chưa hết, đây là buổi văn nghệ gây quỹ, nghĩa là sư đã phạm giới vui chơi văn nghệ. Chưa hết, sư lại lấy tiền ra mua một chai rượu -- Nghĩa là xài tiền chúng sinh cúng dường, và mua một món bị giới luật cấm.
Với lòng tin, chúng ta có thể nhìn ra đủ thứ hình Phật, Chúa, Tiên, Thánh... trên các chòm mây. Tất nhiên, nói thế chỉ đơn giản có ý rằng chính nhân loaị đã nhận ra đủ thứ hiện tượng tùy tâm hóa hiện. Có thể là có thật, cũng có thể là ảo tưởng. Nhưng ít nhất, niềm tin vào cảnh giới siêu hình sẽ gìn giữ chúng ta trong cương vực đaọ đức. Không dám làm ác nữa. Hoặc giả, sẽ giảm bớt làm ác.
Mỗi dân tộc đều có một nền văn hóa riêng biệt, trong đó âm nhạc là một mảng gìn giữ di sản trao truyền nhiều đời. Dĩ nhiên, qua thời gian rồi sẽ có những mảng biến mất, nhưng không vì thế mà chúng ta phải hấp tấp chạy theo nhạc Tây,
Có cầu, tất có cung. Đó là quy luật thị trường. Tự nhiên như thế. Có những chuyện muôn đời đã thấy như thế. Cứ nhìn vào thị trường cũng thấy, các cửa khẩu biên giới đang là nơi tuôn vào gà lậu, gạo lậu, điện thoại lậu, vàng lậu, vân vân... nghĩa là đủ thứ thượng vàng hạ cám.
Người nông dân trước giờ được ca ngợi là chỗ dựa của đảng và nhà nước CSVN, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bất kể rằng, nông dân thời nào cũng muốn bình yên, vì muốn lo chuyện cơm no, áo ấm là đủ.
Ngày xưa, đọc truyện Tàu, cứ nghe chuyện dân giang hồ ưa đặt trạm để thu tiền mãi lộ, tớ chẳng hiểu bao nhiêu. Bây giờ ngẫm chuyện nước mình thì mới ngộ ra lắm chuyện.
Một thời chúng ta nghe chuyện rằng xã hội chủ nghĩa là nơi ai cũng có cơ hội bình đẳng, nơi ai cũng “làm theo lao động, hưởng theo nhu cầu,” nhưng rồi những hình ảnh mơ tưởng này đã tan vỡ từ mấy thập niên nay, kể từ khi Miền Bắc khám phá ra một Miền Nam của thịnh vượng, của tự do, của dân chủ, và của tử tế nhiều lần hơn.
Có vẻ như Việt Nam đang lạm phát văn bằng. Kể cả văn bằng Tiến sĩ. Chuyện mới lạ, nước vẫn nghèo, mà văn bằng Tiến sĩ đầy phố, chẳng thấy phát minh gì, chỉ thấy “thật, giả” không còn phân biệt nổi.
Đất nước vẫn còn lúng túng, cứ như dường chưa biết phải đổi mới giáo dục ra sao để có thể chạy kịp với các nước láng giềng.
Trước giờ chúng ta đã quen nghe về chuyện kể rằng các ảnh hình của “Bác Hồ cần lộng kiếng...” Nói theo dân gian, “lộng kiếng” là liệng cống.”



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.