Hôm nay,  

Đọc Thơ Mùa Biển Động

21/07/201600:00:00(Xem: 3836)

Đất nước mình quá ngộ... Formosa xả thải, làm cá chết ven bờ 4 tỉnh Miền Trung. Thế rồi, dân biểu tình, là bị công an và côn đồ đàn áp. Trong khi đó, nơi Biển Đông, ngư dân Việt bị đâm chìm tàu liên tục...

Các nhà thơ đa phản ứng ra sao?

Trước tiên, bài “Thơ Từ Vực Thẳm” của thi sĩ Nguyễn Quốc Thái sau khi nói chuyện cá chết đã nói chuyện băm xẻ quê hương... Sau đây là lời nhà thơ Nguyễn Quốc Thái.

.

THƠ TỪ VỰC THẲM

Biển quăng quật vào bờ những con sóng phẫn nộ
Bờ bãi quặn đau mùi cá chết
Tự Do cạn kiệt hy vọng với đôi mắt thâm quầng
Đọng chát những giọt lệ dự báo
Cửu Long héo úa mùa nước nổi
Những bông điên điển gầy guộc dật dờ
Tiếng bìm bịp ven sông quẫy đạp khắc khoải vô vọng.
*
Chúng băm xẻ quê hương
Tám Mươi Đồng một mét vuông tổ quôc
1 Yuan
2 Yuan
Những tiếng trả giá lợm giọng tả tơi đất nước
Những sườn đá đanh mặt vì nhục nhã
Những đập nước trơ tráo như khối u ác tính.
*
Thế kỷ Hai Mươi – những năm Bẩy Tư, Bẩy Lăm, Tám Mốt…
Mặt Biển Đông xanh mướt lấp lánh những oan hồn
Thét gào đau đớn
Hãy trả lại sông núi biển đảo tổ quốc ta
Hãy cứu thoát mơ ước khỏi kìm kẹp
Hãy trả Tự Do về lại Tự Do…
*
Mùa Thu hoen đỏ gục xuống bờ lịch sử nhiễm mặn
Đêm Trung Thu trăng xấu hổ không về
Em gục đầu lên vai anh bật khóc
Ôi dòng sông ngả màu của ta có tiếng thở dài nào xót xa hơn.
.

Hà Tĩnh tháng 5, Sài Gòn yêu dấu 7.2016
NGUYỄN QUỐC THÁI

...

Trong khi đó, bài thơ “Đất Nước Của Ma Quỷ” của thi sĩ Bùi Chí Vinh trên vanviet.info, đăng lại từ Facebook của Bùi Chí Vinh. Từ vanviet.info này như sau.

.

ĐẤT NƯỚC CỦA MA QUỶ

Sau khi mất Ải Nam Quan, phân nửa thác Bản Giốc, ba phần tư quần đảo ở Biển Đông, ăn chất độc Formosa, uống bùn đỏ bauxite, ung thư ruột vì thực phẩm trái cây hóa chất Trung cộng, con người Việt Nam mới hiểu rằng mình đang sống trong địa ngục, trong một

ĐẤT NƯỚC CỦA MA QUỶ…
.
Đất nước toàn đồ giả
Sống trên quê hương như không phải của mình
Nếu là thật, sao chính quyền không chiến đấu
Sao giặc đến nhà vẫn ngậm miệng làm thinh?
.
Sao giặc đến nhà, đàn bà vẫn đỏng đảnh thời trang
Đàn ông vẫn kinh doanh trên bàn nhậu
Con nít biết chửi thề cùng lúc với chơi game
Đất nước đóng kịch phồn hoa như nói láo
.
Đất nước không còn giọt máu
Quần đảo xanh xương hệt những nấm mồ
Quân không điếu phạt thì làm sao khử bạo?
Đường lưỡi bò mồm Tàu Cộng nhấp nhô
.
Đất nước toàn bọn vua quan bán nước nằm mơ
Ngồi bó gối chờ Philippines kiện cáo
Há miệng chờ sung ngậm trái đắng Formosa
Ăn thịt lẫn nhau chẳng khác gì linh cẩu
.
Đất nước cuối cùng chỉ là hư ảo
90 triệu nhân dân như cọng rác bọt bèo
Ai cũng mong mau đến ngày tận thế
Gặt hết những gì ma quỷ đang gieo!
.
18-7-2016
BCV

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xem hát cải lương miễn phí? Chuyện này chỉ xảy ra tại Sài Gòn…
Doanh nghiệp Nhật Bản rủ nhau đầu tư vào nông nghiệp VN…
Bắt đầu quan ngại rồi… xuất cảng rau quả giảm trong năm nay.
Không dưng Việt Nam lại trở thành bãi đáp cho nhiều doanh nghiệp Trung Quốc trốn thuế…Báo Đất Việt kể: Lo Việt Nam thành bãi đáp cho DN Trung Quốc tránh thuế…
Nhà văn Phan Khôi sinh ngày 6 tháng 10 năm 1887. Nghĩa là, vào Chủ Nhật này (ngày 6 tháng 10/2019) là tròn 132 năm ngày sinh của cụ Phan Khôi.
Thường khi đầu tư vẫn có nghĩa là ném tiền lên cho bay theo gió… Chưa hẳn thế, nói đầu tư, có khi tiền vào túi riêng cán bộ và rồi khai đầu tư chưa hiệu quả…
Sinh viên đánh bài trong trường đại học. Đặc biệt đây là trường sư phạm… nghĩa là các thầy giáo tương lai.
Cấm hút thuốc thử nghiệm… hy vọng s4 thêm du khách không ưa thuốc lá.
Chính phủ CSVN bán nước với giá trên trời… làm người dân chới với.
Ngày cxàng khó thổ tại Hà Nội, khó thở tới sinh bệnh đủ thứ…



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.