Hôm nay,  

Coi Chừng Bệnh Lạ

20/08/201600:00:00(Xem: 3589)
Một thời bệnh lạ, riết rồi thành bệnh quen... Phải chi các bệnh, ngăn được từ đầu...

Thí dụ, một thời bệnh HIV/SIDA là lạ, bây giờ thấy nhiều rồi. Bệnh Zika vẫn còn là lạ, may mà ngăn kịp.

Báo Tuổi Trẻ kể chuyện: Cục Y tế dự phòng yêu cầu giám sát, ngăn bệnh lạ tái xuất.

Bản tin TT hôm 19/8/2016 ghi rằng Cục Y tế dự phòng, Bộ Y tế ngày 19-8 có thông báo gửi Sở Y tế Quảng Ngãi yêu cầu giám sát, ngăn bệnh lạ xuất hiện trở lại.

Theo đó yêu cầu rà soát những người có dấu hiệu men gan cao, có nguy cơ mắc viêm da dày sừng bàn tay bàn chân tại khu vực các huyện Ba Tơ, Sơn Hà, tỉnh Quảng Ngãi, khuyến cáo người dân ăn uống đủ dinh dưỡng và bảo quản thóc, gạo tránh nấm mốc.

Theo Bộ Y tế, đã có 2 người là 2 cha con 46 và 21 tuổi ở huyện Sơn Hà được chẩn đoán mắc viêm da dày sừng bàn tay bàn chân. Đây là 2 bệnh nhân bệnh viêm da dày sừng bàn chân bàn tay đầu tiên kể từ 18 tháng nay.

Báo Tuổi Trẻ ghi rằng theo Cục Y tế dự phòng, bệnh viêm da dày sừng bàn chân bàn tay được ghi nhận lần đầu năm 2011 và được coi là một chứng bệnh lạ do trên thế giới hầu như chưa từng gặp bệnh tương tự và đã có nhiều ca tử vong do căn bệnh này.

Bộ Y tế đã tiến hành một nghiên cứu dịch tễ vào năm 2013 và xác định dân mắc bệnh là do ăn gạo mốc và thiếu vi chất dinh dưỡng. Tuy nhiên cho đến nay căn bệnh này chỉ xuất hiện ở khu vực Quảng Ngãi.

Bản tin Báo Giao Thông cho biết thêm chi tiết:

“Trước đó, từ năm 2013, dịch bệnh này cơ bản được kiềm chế, dập tắt nhưng nay có dấu hiệu tái phát. Thông kê từ trước đến nay, huyện Sơn Hà phát hiện 5 ca bị hội chứng viêm da sừng bàn tay, chân (hay gọi là “bệnh lạ”).”

Bệnh lạ khác: sốt mò.

Báo Phụ Nữ News loan theo tin từ Báo Dân Việt hôm 17/8/2016 rằng Bệnh viện đa khoa Xuyên Á (huyện Củ Chi, TP.SG) cho biết vừa phát hiện một trường hợp bị mắc bệnh sốt mò – một trong những căn bệnh hiếm gặp nhưng chẩn đoán lại dễ nhầm lẫn.

Ngày 15/8, bệnh nhân P.T.N. (53 tuổi ở huyện Châu Thành tỉnh Tây Ninh) được đưa vào cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa Xuyên Á do sốt cao, đau đầu, cổ gượng, tiêu chảy, có dấu hiệu nhiễm trùng nhiễm độc.

Bản tin kể rằng trong quá trình điều trị, khi thăm khám các bác sĩ thấy bệnh nhân có vết loét thâm đen ở lưng, hạch nách và cổ. Qua khai thác tiền sử, các bác sĩ được biết, bệnh nhân đã sốt trong 4 ngày.

Trước đó 2 tuần bệnh nhân có vào khu rừng nhỏ gần nhà. Từ những thông tin ban đầu, các bác sĩ xác định bệnh nhân này đã bị mắc bệnh sốt mò – một căn bệnh rất hiếm gặp tại Việt Nam và việc chẩn đoán rất dễ nhầm lẫn sang các bệnh khác.

Bản tin kể:

“BS.CK2. Đặng Văn Hội – Trưởng khoa Nội tổng quát, Bệnh viện đa khoa Xuyên Á cho biết: Bệnh sốt mò thường gặp ở những người đi rừng, phát rẫy, đi dã ngoại... Bệnh do một loại ấu trùng ve mò cắn và lây truyền tác nhân gây bệnh Rickettsia Orientalis vào cơ thể người. Sau khi bị cắn, sẽ có một nốt sẩn đỏ, giữa có mọng nước sau đó sẽ vỡ ra, loét hoại tử, nổi gờ lên mặt da, có viền đỏ và có dịch xuất tiết, sau đó đóng vảy đen.

Bệnh nhân xuất hiện sốt sau đó từ 6 đến 18 ngày. Đây là một bệnh dễ nhầm lẫn với sốt rét, sốt xuất huyết và cũng có thể gây tử vong.”(ngưng trích)

Trong khi đó, Báo Đất Việt kể chuyện: Quá tải giường bệnh vì chứng bệnh lạ giáp biên giới Việt-Lào.

Tờ “Vientiane Times” của Lào đưa tin các quan chức Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) và Bộ Y tế Lào đang trên đường tới tỉnh Xieng Khouang, Bắc Lào để xác định nguyên nhân một căn bệnh lạ đã có hàng trăm người dân tại tỉnh này mắc bệnh.

Báo trên dẫn lời một quan chức y tế tỉnh Xieng Khouang cho biết có khoảng 300 người mắc bệnh song chưa có ai tử vong vì căn bệnh này...

Thôi, chuyện ngoài biên giới chẳng lo bằng chuyện trong nhà.

Có phải, chủ nghĩa xã hội của cụ Hô là căn bệnh lạ, bệnh rất lạ và bây giờ đã trở thành bệnh quen? Chết người gấp nhiều lần bệnh HIV vậy.

Chữa được bệnh này mới là cần thiết vô cùng tận vậy...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong một đất nước mà trẻ em lúc nào cũng có thể bị xâm hại là điều bất hạnh nhất của một dân tộc bởi vì khi trở thành là nạn nhân của bạo hành thì những trẻ em này khi lớn lên sẽ có nguy cơ là người xâm hại kẻ khác, như lời báo động trong bản tin của Báo Kinh Tế Đô Thị nói rằng có tới 5,000 trẻ em bị xâm hại tại VN.
Ở đời có nhiều người thật đau khổ khiến ai nấy cũng không thể cầm lòng như trường hợp đám tang của một cô giáo bị tai nạn xe mà chồng thì chết, con thì nhỏ dại và nhà thì nghèo đến nỗi không thể mua quan tài để chôn
Chuyện tình nam nữ là điều bình thường không có gì đáng nói, nhưng nếu có quan hệ tình dục với người vị thành niên mà nhất là với một ông thầy giáo thì là chuyện không thể chấp nhận được, như bản tin của báo Một Thế Giới cho biết hôm Thứ Tư như sau.
Học hành là chuyện lớn của đời người mà bất cứ bậc làm cha mẹ nào cũng muốn con cái mình thành đạt, nhưng đôi khi cha mẹ cũng phải chấp nhận một hiện thực về trình độ học vấn của con để giúp chúng đi lên vững vàng.
Lễ trao giải túc cầu quốc tế AFF Awards Night 2019 sẽ được tổ chức tại Hà Nội vào ngày 8 tháng 11 năm nay
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Đó là chặng đường ai cũng thấy rõ: ô nhiễm không khí, ô nhiễm thực phẩm, ô nhiễm nước uống sẽ dẫn tới nhiều bệnh ngặt ngèo, trong đó có ung thư…
Hạng mấy về môi trường kinh doanh? Việt Nam không vào nổi top-50, nghĩa là nhóm 50 quốc gia có môi trường kinh doanh tốt nhất.
Cây chết, cây chết giữa công viên Sài Gòn…
Nhìn đâu cũng thấy ung thư… đó là tình hình cả nước VN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.