Hôm nay,  

Du Lịch Thê Thảm

27/08/201600:00:00(Xem: 5488)
Do mình, do người, vì lẽ nào du lịch Việt Nam không được như Thái Lan hay Philippines?

Đất nước xinh đẹp, người dân hầu hết thân thiện, hiền lành... với nên văn hóa xưa cổ nhiều ngàn năm. Vậy là du lịch không hấp dẫn? Có phải, chỉ vì cá chết? Nhìn từ nhiều hướng, cũng là hầu hết bi quan.

Bản tin VTV kể rằng: Tiềm năng du lịch Hà Nội chưa được tận dụng hết...

VTV nói, đó cũng chính là lý do Hà Nội đề xuất nới lỏng quy định giới hạn giờ mở cửa để tăng nguồn thu từ du lịch. Tại Hội nghị Toàn quốc về phát triển du lịch, Chủ tịch UBND Thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã cho biết, Hà Nội dự định sẽ cho phép các địa điểm giải trí, nhà hàng mở cửa qua đêm thay vì đóng cửa vào lúc 24h. Quyết định này có thể tạo ra cho thành phố một sản phẩm du lịch riêng, thu hút thêm nhiều du khách.

Nghĩa là, đốt đuốc chơi đêm... bỉnh chúc dạ du. Tha hồ nhé.

Còn chuyện chui nữa.

Báo Đất Việt kể chuyện: Hà Nội có khách du lịch Trung Quốc và HDV "chui"...

Baả tin nói, HDV Trung Quốc "chui" xuất hiện tại Hà Nội, đợi du khách sang đưa đi cà phê, rối nước, xích lô... vì ít khi bị lực lượng chức năng kiểm tra.

Báo Đất Việt ghi lời báo động từ một số lãnh đạo doanh nghiệp lữ hành cho hay có tình trạng người lao động Trung Quốc hoạt động Hướng dẫn viên (HDV) du lịch trái phép, hoạt động "chui" tại Hà Nội.

Theo ông Hoan, thông thường ở khu vực quanh Hồ Gươm, hay phố cổ. Các HDV “chui” người Trung Quốc thường hoạt động với chiêu trò thuyết phục khách mua các dịch vụ lựa chọn như: rối nước và xích lô, mua cafe Việt Nam.

Bởi họ biết, những chỗ như thế, rất ít khi có sự xuất hiện của lực lượng thanh tra du lịch, nên dễ bề làm "chui".

Tuy nhiên, Hà Nội còn ít... chỗ khác mới nhiều.

Báo Đất Việt kể rằng nhiều đại diện công ty khác cũng đều khẳng định rằng; ở Hà Nội có HDV “chui” là người Trung Quốc hoạt động nhưng không nhiều và lộ liễu như ở Nha Trang hay Đà Nẵng.

Một vị đại diện khác còn cho biết, HDV Trung Quốc còn dụ khách của mình đến mua sắm trang sức đá quý ở một vài khách sạn tại khu vực quận Tây Hồ, Hà Nội.

“Người Trung Quốc còn mở cửa hàng đá quý ngay tầng 1, trong khách sạn này để đón khách Trung Quốc, những người Trung Quốc sang Hà Nội du lịch hầu như đều được đưa khách vào mua hàng tại đây. Ngoài ra, trên đường từ Hà Nội xuống Hạ Long cũng có rất nhiều các cửa hàng tương tự như thế mở ra để chuyên phục vụ khách Trung Quốc”, vị này nói.

Bản tin nói, tình trạng người Trung Quốc sang Việt Nam kiếm việc làm "chui" dưới dạng HDV du lịch xuất hiện ồ ạt tại Đà Nẵng, Khánh Hòa, Huế.

Thậm chí, họ mở chiến tranh biển đaỏ ngay trên bờ: Các HDV người Trung Quốc trà trộn làm du khách, dẫn đoàn, giới thiệu về các di tích tại Việt Nam và xuyên tạc lịch sử.

Khi dẫn đoàn khách Trung Quốc tham quan chùa Linh Ứng (bán đảo Sơn Trà, Đà Nẵng), HDV có tên Xue Chun Zhe nói: "14 thế kỷ trước Việt Nam thuộc một bộ phận phía bắc Trung Quốc. Sau này Việt Nam đã độc lập rồi tự thành lập một quốc gia, nhưng nó vẫn là quốc gia phụ thuộc, phải triều cống cho Trung Quốc".

Thậm chí, xảy ra nơi Phố cổ Hội An:

“Một HDV nữ đang thuyết minh trên xe thì bị HDV Trung Quốc cướp mic, xuyên tạc Biển Đông là biển Nam Trung Quốc.”

Nhưng còn cá chết?

Báo Nông Nghiệp VN hôm 25/8/2016 kể: Biển vắng, kinh doanh du lịch cũng như 'chùa bà Đanh', vỡ nợ đang cận kề...

Bản tin NNVN ghi lời chủ nhà hàng Sơn Việt Hoàng, chị Bùi Thị Ninh bảo: Sự cố môi trường xảy ra đúng vào mùa hè nên tiền kinh doanh không đủ trả lãi ngân hàng. Năm ngoái làm 5 tháng ăn cả năm thì nay làm cả năm không đủ ăn 1 tháng. Nhà hàng, khách sạn ven biển Xuân Hải đang trên đà vỡ nợ...

Phóng viên báo NNVN kể rằng đã tìm về bãi biển Xuân Hải, xã Thạch Bằng, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh và thấy:

“Trái ngược với quang cảnh tấp nập, chen chúc mùa hè một năm về trước, suốt chiều dài gần 3km dọc bãi biển Xuân Hải vắng vẻ, hàng quán không một bóng người, lác đác một vài nhà hàng chỉ có chủ và nhân viên ngồi buồn rầu ngóng ra biển...

...Quan sát dọc kè biển, các ki ốt bán nước bọc bạt kín mít, phông che gió thổi rách tơi tả cũng chẳng ai thèm quan tâm. Tìm mãi trung tâm bãi biển mới có một vài quán bán nước. Chủ quán Lê Thị Cúc buồn bã cho biết, 4 tháng hè vừa qua chị mới bán được khoảng 16 triệu đồng, chưa trừ chi phí đầu tư, trong khi số tiền chị thuê mặt bằng năm 2016 là 25 triệu.”

Du lịch thế đó. thê thảm. Bi đát. Ngậm ngùi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có thời nào như thế này không? Khi ông giáo gạ sex nữ sinh để sửa bảng điểm trong lớp? Không phải chỉ gạ một em, mà là gạ cả chục em. Tới khi chuyện bị lộ, phải thú nhận với nhà báo, thì chỉ nói là muốn giúp...
Truyện võ hiệp thời xưa có chuyện về hội Cái Bang, nghĩa là một hội chuyên đi xin ăn. Truyện chủ yếu là võ hiệp, nhưng lồng sinh hoạt của hội những người ăn mày Trung Hoa cổ thời để gây chú ý.
Hồi đó mình đọc, còn nhớ là khoảng năm 1993 hay gần đó, có tin dân Tàu lũ lượt tới Shaoshan, nơi sinh của lãnh tụ Mao Trạch Đông, vì có tin là pho tượng họ Mao có phép lạ gì đấy, hễ tới thờ lạy là hết bệnh, kể cả ung thư.
Đời mình có những khi buồn, tất nhiên, có những khi vui, cũng tất nhiên. Nhưng buồn nhất là khi thấy những gì lẽ ra phải là đẹp, hóa ra lại bị lạm dụng, trở thành những chuyện suy đồi không hình dung nổi.
Có những vết thương khó lành nổi, thí dụ như khi người nông dân mất nhà, mất đất.
Có nên lễ phục hay không? Tất nhiên, đã có ngày lễ, là phải có lễ phục.
Khi một cô gáí mang bầu, liền nghĩ kế gài bẫy một anh nào đấy gánh chịu giùm tương lai đứa con trong bụng mình... Chữ Bắc Kỳ gọi là “úp sọt.”
Tha hồ đổ thừa, khi có chuyện hiển lộ ra những yếu kém của nhà nước. Những lý do khách quan và chủ quan. Thí dụ, kinh tế suy yếu vì thế này, thế kia, giáo dục kém thế vì thế nọ, thế ni.
Một thời con gái ế chồng thê thảm, vì chiến tranh kết thúc... chiến binh chết quá nhiều, đàn ông vào tù lũ lượt tỷ lệ đếm không hết. Lúc đó, nhiều phụ nữ độc thân sắp quá lứa đành phải chọn biện pháp “xin con” và trở thành các bà mẹ đơn thân, vì không muốn lủi thủi một mình khi về già.
Lại thêm nhiều người Trung Quốc vào Việt Nam làm việc bất hợp pháp. Chuyện lạ là, những tin này cứ nghe hoài, mà như dường, hoặc nhà nước ngăn chận không xuể hoặc là lặng lẽ thông cảm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.