Hôm nay,  

Xác Người Bó Chiếu

24/09/201600:00:00(Xem: 4523)
Hình ảnh xác người bó chiếu luôn luôn là cái gì làm người ta bùi ngùi. Nó làm nhớ lại một thời nội chiến, khi nhìn đâu cũng thấy xác người, và không thể nào có thì giờ và quan tài cho việc chôn cận.

Có phải xác người bó chiếu là chuyện cần thiết cho thời này chăng? Hay là, các quan chức bệnh viện vẫn dựng lên một hàng rào tiền bạc – để phân biệt người có tiền, người không tiền… và thế là, xác người bó chiếu sẽ là chiêu quảng cáo cho dịch vụ thuê xe chở xác người?

Nhà thơ Bùi Chí Vinh có bài thơ cảm động, xin ghi lại nơi đây:

“BÀI THƠ VỀ XÁC NGƯỜI BÓ CHIẾU CHỞ TRÊN XE GẮN MÁY

BÙI CHÍ VINH

Đất nước nghèo mạt hạng
Anh bó xác em vào manh chiếu cột sau xe
Bọn quý tộc đỏ tiền muôn bạc vạn
Mở mắt mà coi chân người chết xanh lè
.
Mở mắt mà coi dân chúng chửi thề
Có đánh bắt xa bờ, cá cũng không ăn được
Vua quan hàng ngày tẩm bổ nhân sâm
Trong khi con nít ốm đau không có thuốc
.
Đất nước biến thành chư hầu Trung Quốc
Lũ Mạc Đăng Dung quỳ mọp trước thiên triều
Đám Lê Chiêu Thống xem dân như thù địch
Gò Đống Đa đồng nhân dân tệ phủ xanh rêu
.
Đất nước nghèo bởi một bầy sâu
Gặm tất cả tài nguyên đem dâng giặc
Thân xác Việt Nam mà hồn vía tận nước Tàu
Có biến cố là quay đầu phương Bắc
.
Đất nước quá nghèo nên anh bó xác
Chở em đi lủng lẳng khóc cuộc đời
Bọn quý tộc đỏ quá giàu nên không dư nước mắt
Chúng dại gì cho nước bốc thành hơi…

16-9-2016

BCV”

Thế rồi, quan chức thanh minh thanh nga ra sao? Phải chăng, đây cũng là đúng quy trình? Nếu người dân không có điện thoại tinh khôn để chụp hình kịp thời, hẳn là chuyện này trở thành quy trình thường ngày ởi huyện?

Bản tin VTC kể: “Thêm bệnh nhân nghèo bó chiếu chở xe máy về nhà, lãnh đạo bệnh viện nói gì?”

VTC viết:

“Liên tiếp những hình ảnh đau thương về các bệnh nhân nghèo ở Bệnh viện Lao và bệnh phổi Sơn La phải bó chiếu chở bằng xe máy về nhà khiến dư luận đặt câu hỏi trách nhiệm của bệnh viện ở đâu?

Sự việc người nhà bệnh nhân chở thi thể chị Lò Thị Phanh (42 tuổi, bản Ít B, xã Mường Sại, huyện Quỳnh Nhai, Sơn La) về nhà bằng xe máy khiến dư luận xôn xao.

Về việc này, bác sỹ Lương Văn Tuận, Giám đốc Bệnh viện Lao và Bệnh phổi tỉnh Sơn La trả lời rằng, do người nhà bệnh nhân tự nguyện xin cho bệnh nhân ra viện dù các bác sĩ đã khuyên ngăn. Đồng thời, bệnh viện cũng thông báo, giải thích về các chế độ mà bệnh nhân được hưởng nhưng người nhà tự ý chở bệnh nhân về bằng xe máy.

Khi sự việc còn chưa lắng xuống, mới đây, cư dân mạng lại chia sẻ hình ảnh một bệnh nhân tử vong phải quấn chiếu chở bằng xe máy về nhà. Đau lòng hơn, sự việc này cũng lại xảy ra ở Bệnh viện Lao và Bệnh phổi tỉnh Sơn La. Điều này được chính ông Tuận xác nhận.

Ông Tuận cho biết: “Sự việc diễn ra tại bệnh viện vào ngày 8/9, đúng hôm tôi trực. Người đàn ông tử vong được bó chăn, chiếu để chở về nhà mai táng bằng xe máy tên là Sương (57 tuổi, trú tại Quỳnh Nhai, Sơn La).”…”

Đứng về hình ảnh nghệ thuật, cũng phải nói về một tình cờ lạ lùng nhiếp ảnh: hai bàn chân thò ra ngoài manh chiếu. Hãy hình dung, nếu không có 2 bàn chân thò ra… hẳn là mọi chuyện đúng quy trình, và chẳng ai biết để xúc động.

Thế nên, báo Thanh Niên có lời bình luận:

“Lại quay về chuyện chở thi thể bằng xe máy kia. Hình ảnh cực kỳ phản cảm, đau xót ấy, lạ là vẫn có người coi như chuyện bình thường. Cứ nghĩ đến cảnh hai chân người chết thò khỏi chiếu phía sau xe máy trên suốt con đường dài, chả mấy ai cầm lòng được.

Trong vụ việc trên, thật đơn giản, nếu người dân nghèo được quan tâm thực sự, thì một chiếc xe giúp gia đình đáng thương kia đưa bệnh nhân tử vong về tận nhà nào có khó khăn gì. Vậy mà nó không xảy ra, để lại những chấn động tinh thần…”

Thế là, rút kinh nghiệm.

Bản tin VietnamNet viết:

“Vụ chở thi thể bằng xe máy: Bệnh viện xin rút kinh nghiệm.

Giám đốc Bệnh viện Lao và Bệnh phổi tỉnh Sơn La thừa nhận việc phổ biến kiến thức chế độ cho bệnh nhân chưa đầy đủ, cần khắc phục ngay.

Bệnh viện Lao và Bệnh phổi tỉnh Sơn La vừa có báo cáo gửi Cục Quản lý khám chữa bệnh, Bộ Y tế về trường hợp chở thi thể chị Lò Thị P bằng xe máy từ bệnh viện về nhà.”

Kinh nghiệm cứ rút hoài thôi… mà vẫn thấy chưa đủ. Phải chăng vì lòng người mênh mông, nên không thể dò nổi?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thuốc giả bán cho bệnh nhân ung thư đã vào Việt Nam bằng cách nào? Cán bộ nào mở cửa cho thuốc giả vào?
Tuần lễ này có một ngày để tưởng nhớ tới nhà văn Nhất Linh, cũng là một người hoạt động nhiều lĩnh vực: ngày 7 tháng 7 năm 1963 là ngày nhà văn tự sát.
Thứ Ba tuần này là ngày 9 tháng 7 năm 2019. Như thế là tròn 66 năm, ngày cụ bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) bị xử tử. Làm cách nào một người yêu nước như cụ bà lại có thể bị xử tử? Đó là những câu chuyện rất lạ của một thời lịch sử. Khi một người như cụ bà bị oan như thế, nghĩa là sẽ có cả triệu người bị oan khuất...
Chờ sập… chung cư cũ chờ sập… Hiện nay tại TP.SG đang có hàng trăm chung cư cũ chờ... sập.
Bệnh là nỗi lo triền miên của dân mình… Nhiều khi chỉ vì tự mình gây ra bệnh, như hút thuốc lá, uống rượu, phê ma túy, hoan lạc luông tuồng… Trong khi đó, y phí lúc nào cũng là gánh nặng, bệnh viện lúc nào cũng hết giường…
Có vẻ như bóng đá Việt Nam có uy tín hơn bao giờ hết? VTC News ghi rằng, theo tờ Fox Sports Asia nhận định, ĐT Việt Nam xứng đáng đại diện cho Đông Nam Á nếu đăng cai World Cup 2034.
Kinh tế Việt Nam tăng chậm lại, vì bi tác động nhiều yếu tố. Trong khi đó, sốt xuất huyết gây kinh hoàng, tăng vọt…
Công ty nấu bia… bỗng nhiên nô. Hãng bia Bình Dương thê thảm, một người chết. Báo Người Lao Động kể: Nổ lớn ở công ty bia tại Bình Dương, 1 người tử vong… Sau tiếng nổ lớn, hàng trăm mét vuông mái tôn công ty bị tốc bay, một số bồn chứa bia bị văng mất nắp, một người tử vong.
Chúng ta đang nhìn thấy rất nhiều người cộng sản tỉnh ngộ. Trong đó có những người đã trọn một đời hy sinh, đấu tranh cho Đảng Cộng sản Việt Nam, và rồi đã chết đi trong khi nhìn thấy quê nhà không hề có gì là tự do, dân chủ.
Là nho sĩ, là nhà giáo, là nhà thơ, và là nhà ái quốc… Cụ Nguyễn Đình Chiểu bị thảm là sinh vào thời mất nước. Trong tuần lễ này là những ngày đặc biệt của cụ: sinh ngày 1 tháng 7/1822 ở làng Tân Thới, Gia Định Thành


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.