Hôm nay,  

Đất Phù Sa Thành Sa Mạc

24/02/200500:00:00(Xem: 6190)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, trong khi các tỉnh miền Trung đang đối mặt với hạn hán, thì tại miền Tây Nam phần, những cơn gió chướng cuối tháng hai mạnh dần, mang hơi nước biển mặn chát vào vùng đất phù sa của huyện Gò Công Đông, tỉnh Tiền Giang, cách bờ biển hàng chục cây số . Các cánh đồng lúa đông xuân bạt ngàn đang thời kỳ làm đòng trổ hạt oằn trong gió. Vùng đất phù sa này đang trở thành sa mạc, và nông dân đã phải hì hục bơm nước để cứu lúa. Báo TT ghi nhận về tình cảnh khốn khổ của người dân Tiền Giang như sau.
Trên suốt đoạn đường gần 15 km từ thị xã Gò Công ra bến phà Mỹ Lợi qua sông Vàm Cỏ, không ít ông già, bà lão, cả những đứa trẻ lên mười tất bật giữa cái nắng như thiêu đốt để móc từng nắm đất, khơi dòng những con kênh nhỏ sắp cạn trơ đáy. Thấp thoáng trên cánh đồng là những chiếc máy bơm nước đủ loại siết ga giành giật từng lít nước đen ngòm.Ông Ba Đức, ở ấp Ông Non, xã Tân Trung, huyện Gò Công Đông, lắc đầu than thở: "Mới ăn tết xong mà nước trong các kênh nội đồng đã cạn hết trơn hết trọi. Muốn bơm nước cứu lúa phải bơm chuyền hai ba cấp mới tới. Tốn kém, cực khổ cơ man nào mà kể nhưng chưa chắc cứu được lúa".

Vào khu vực ấp Ông Cai, tiếng động cơ máy bơm càng rõ mồn một. Đã gần 12 giờ, hàng chục nông dân quần áo lấm lem bùn đất vẫn hì hục dẫn nước cứu lúa. Chị Trần Thị Tạo vừa lặn ngụp dưới kênh móc đất thảy lên bờ vừa cho biết, cả tuần nay chị phải thức dậy từ 4h sáng để canh bơm nước. Từ ba ngày nay nước trên kênh không còn, chị bỏ hết mọi việc nhà để móc kênh, canh bơm liên tục tám chín tiếng đồng hồ mới đủ nước cho bốn công ruộng đang trổ.Càng đi sâu vào cuối nguồn nước ngọt thuộc các xã Bình Xuân, Bình Đông (huyện Gò Công Đông) tình trạng khô hạn càng rõ hơn. Vài con kênh ven quốc lộ 50 đã cạn khô. Ba bốn chiếc xuồng nhỏ chậm rời bến đã mắc cạn phơi mình chờ... làm củi.
Càng đến gần sông Vàm Cỏ, những cánh đồng lúa xanh rì - biểu tượng lâu nay của vùng ngọt Gò Công đã biến mất. Hai bên đường là những đám ruộng phẳng lì một màu vàng của nước nhiễm phèn và những bãi cỏ hoang chết khô.Vào bên trong ấp Hồng Rạng, cái cảm giác đi giữa sa mạc càng rõ hơn. Cây cối chết trơ cành.
Bạn,
Báo TT dẫn lời ông Lê Phát Quyền, 64 tuổi, sống ven sông Vàm Cỏ cho biết, chục năm nay, kể từ khi con đê nước ngọt xuất hiện, những tưởng cuộc sống sẽ khá hơn ai dè phải mua từng hột gạo, con cá sống qua ngày. Ông than:. "Bà nhà tui 62 tuổi rồi mà phải lên Sài Gòn giữ con cho người ta". Cũng theo TT, chuyện bỏ xứ mà đi vì không làm lúa được từ mảnh đất miền Tây màu mỡ là chuyện lạ trước nay. Nhưng vùng quê này đang dần dần trở thành sa mạc cháy nắng, đất còn khô khát nước huống chi con người.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo Sài Gòn Tiếp Thị, tỉnh Thừa Thiên-Huế là địa phương có nhiều chùa chiền vào hàng nhất VN, hơn 400 chùa và 230 niệm phật đường. Về nông thôn mỗi làng cũng có chùa, gọi là chùa làng. Vì thế, số người ăn chay hàng tháng không phải nhỏ. Thời nhà Nguyễn, hoàng tộc đã ăn chay, các hoàng thân quốc thích đều xây chùa riêng để làm công đức.
Gần đây, tại các tỉnh miền Tây, hàng loạt các vụ ngộ độc, chết vì rượu xảy ra khiến dư luận không thể không để ý đến một lĩnh vực mà lâu nay ít được đề cập. Vì không được phép quảng cáo dưới bất kỳ hình thức nào nên những thông tin về rượu đối với người sử dụng gần như không có. Người uống trước đó chỉ biết chất lượng rượu thông qua người bán lẻ, người bán lẻ thì dựa vào người bỏ mối...
Tại quận 6 TPSG, có 1 khu phố nghèo với hàng trăm cư dân kiếm sống bằng công việc đào, đãi đất tìm sắt vụn.Từ rạng sáng đến chạng vạng tối, hàng trăm người hì hục đào, đãi, nhặt nhạnh từng chút sắt vụn. Mỗi ngày, một người có thể kiếm 60 ngàn-80 ngàn đồng, có khi "trúng ổ" được 300 ngàn- 400 ngàn đồng. Báo Lao Động ghi nhận về kế mưu sinh của những người dân khốn khổ này qua đoạn ký sự như sau.
Tại miền Trung, trên địa bàn tỉnh Bình Định, có xã Tây Giang thuộc huyện Tây Sơn tập trung nhiều cư dân nghiện ma túy, hơn hai phần ba số dân nghiện này lại chuyên đi đào đãi vàng, và đã có không ít gia đình tan nát vì vàng. Báo Thanh Niên ghi nhận những thảm kịch bi thương tại xã này qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, tại VN, có lẽ ít có thành phố nào mà lại rối rắm nhiều loại dây điện giăng như mạng nhện như ở các khu phố của Hà Nội. Chỉ cần dừng lại ở bất kỳ một con phố nào đó cũng có thể thấy những cột điện chằng chịt những dây là dây. Nào là dây điện cao thế, hạ thế, đường cáp điện thoại, cáp truyền hình, đường truyền internet.
Tại các khu công nghiệp trên địa bàn các tỉnh Đồng Nai, Bình Dương và TPSG, giới công nhân thuê phòng trọ có cuộc sống không lấy gì làm ổn định. Họ phải đối mặt với chuyện mưu sinh như: tiền phòng, tiền điện, tiền chợ... và cả an ninh cho chính mình. Khó khăn là vậy nhưng nhiều thanh niên vẫn phải sống và số lượng lao động rời bỏ quê nhà để đến các khu công nghiệp kiếm việc ngày càng tăng.
Theo báo quốc nội, có lẽ trên thế giới, không ở nước nào cái vỉa hè lại được sử dụng triệt để vào mục đích kiếm tiền như VN. Tại các thành phố, đối với nhiều người, cái vỉa hè thực sự đã trở thành "vỉa tiền".Song chủ nhân thực sự của vỉa hè thì lại rất ít, đó chính là chủ nhân của những căn nhà mặt tiền. Với những người có nhà mặt tiền
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại VN, bác sĩ nào cũng có thể làm giải phẫu thẩm mỹ, từ bác sĩ ngoại khoa, tai mũi họng, mắt, nhi khoa đến... nội khoa, chỉ cần một chút khéo tay và vài lần nhìn "đàn anh" thực hành là có thể ra nghề. Vì thế mới có chuyện một bác sĩ ngoại khoa tim mạch nổi tiếng từng đặt túi ngực cho một nữ thư ký xinh đẹp
Tại miền Tây, có 1 loại rượu đế nổi tiếng từ hàng trăm nay. Loại rượu đế này được sản xuất tại khu vực Gò Đen, huyện Bến Lức, tỉnh Long An. Thường rượu từ đây được chở đi bỏ mối bằng can, thùng lớn, bán khắp các tỉnh miền Nam VN. Các tiệm bán lẻ lại chiết ra bình nhỏ rồi chế biến. Nhiều người tiếp tục pha chế lại để kiếm lời.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, chương trình dạy tạo ngoại ngữ ở các trường đại học VN vẫn còn nhiều điều bất cập, và sự yếu kém về ngoại ngữ đang trở thành rào cản đối với sinh viên khi bước vào môi trường lao động cạnh tranh. Báo Người Lao Động ghi nhận về thực trạng học ngoại ngữ tại các trường đại học VN như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.